Bài thơ "Ánh trăng" của nhà thơ Nguyễn Duy đã để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng sâu sắc. Cảm xúc chủ đạo của bài thơ là sự day dứt, hối lỗi khi nhận ra sự vô tâm, bạc bẽo của mình đối với quá khứ. Nỗi nhớ về những năm tháng tuổi thơ được thể hiện rõ nét qua những hình ảnh giản dị, mộc mạc nhưng đầy sức gợi.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã gợi lên không khí thanh bình, yên ả của làng quê Việt Nam qua hình ảnh đồng, sông, bể. Những hình ảnh này gợi lên trong lòng người đọc một miền ký ức đẹp đẽ, hồn nhiên của tuổi thơ. Trong không gian ấy, vầng trăng xuất hiện như một người bạn tri âm, tri kỷ. Trăng gắn bó với cuộc sống của con người từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành. Trăng là người bạn đồng hành, chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống.
Tiếp nối mạch cảm xúc, tác giả đã khắc họa tình cảm gắn bó giữa con người và vầng trăng trong thời kỳ chiến tranh. Vầng trăng trở thành người bạn thân thiết, đồng hành cùng người lính trên khắp các nẻo đường chiến đấu. Trăng là nguồn động viên tinh thần, giúp người lính vượt qua khó khăn, nguy hiểm. Tình cảm ấy thật chân thành, tha thiết, thể hiện sự thủy chung, son sắt của con người đối với vầng trăng.
Tuy nhiên, khi trở về thành phố, cuộc sống đô thị ồn ào, náo nhiệt đã khiến con người dần quên đi ánh trăng. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh đối lập để thể hiện sự thay đổi trong lòng người. Con người giờ đây chỉ biết đắm chìm trong ánh điện cửa gương, quên đi vầng trăng từng là người bạn tri kỷ. Sự vô tâm, hờ hững của con người đối với vầng trăng khiến ta phải suy ngẫm.
Cuối cùng, tác giả đã khép lại bài thơ bằng hình ảnh vầng trăng tròn vành vạnh, gợi lên sự bao dung, độ lượng của thiên nhiên. Ánh trăng vẫn luôn dõi theo con người, dù họ có quên đi hay quay lưng lại với nó. Bài thơ "Ánh trăng" đã mang đến cho chúng ta một bài học sâu sắc về tình cảm thủy chung, son sắt. Nó nhắc nhở mỗi người cần biết trân trọng những gì đã qua, giữ gìn những giá trị tốt đẹp của quá khứ.
Bằng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, giọng điệu tâm tình, thủ thỉ, bài thơ "Ánh trăng" đã để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm về cách sống ân nghĩa, thủy chung với quá khứ.