25/04/2025
27/04/2025
ÂN TRUNGTôi vẫn nhớ như in ngày em gái tôi chào đời. Đó là một ngày mùa hè oi ả, tôi đứng trong góc bệnh viện, tay nắm chặt góc áo mẹ. Khi bác sĩ bước ra, trên tay bế một sinh linh bé nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng và đôi bàn tay bé xíu nắm lại, cha tôi – một người đàn ông nghiêm nghị – bỗng như tan chảy. Tôi chưa từng thấy ánh mắt nào dịu dàng đến thế trong suốt quãng tuổi thơ của mình.
Từ khoảnh khắc đó, em gái tôi trở thành "nữ hoàng bé nhỏ" trong gia đình. Nhưng người yêu chiều em nhất, không ai khác, chính là cha.
Tôi đã lớn lên bên một người cha nghiêm khắc, người đặt vào tôi đủ loại kỳ vọng: phải mạnh mẽ, phải kiên cường, phải xứng đáng là "trụ cột tương lai". Nhưng khi em gái tôi đến, tôi thấy một mặt khác của cha – một người đàn ông vụng về nhưng đầy tình yêu thương, một người sẵn sàng ngồi hàng giờ chỉ để buộc lại con búp bê bị đứt tay cho em.
Có lần, tôi bắt gặp cha đang tết tóc cho em. Đôi bàn tay to lớn, thô ráp luống cuống giữa những lọn tóc mảnh mai, nhưng gương mặt cha lại kiên nhẫn và chăm chú lạ thường. Em gái tôi ngồi yên lặng, tựa như chú mèo con, mắt long lanh nhìn cha. Khi bím tóc cuối cùng được buộc lại, cha thở phào, còn em thì cười rạng rỡ như vừa nhận được món quà quý giá nhất thế gian.
Tôi, đứng trong góc, bỗng thấy tim mình thắt lại.
Hóa ra, cha không chỉ là người luôn nghiêm mặt dạy tôi cách đá bóng, cách chống đỡ trong cuộc đời. Cha cũng là người có thể học cách dịu dàng chỉ vì yêu thương một người.
Em gái tôi lớn lên trong vòng tay bảo bọc ấy. Đối với em, cha không phải là "ông thần nghiêm khắc" như tôi từng biết. Cha là người sửa con gấu bông rách, là người dắt em qua những vũng nước mưa, là người đợi em trước cổng trường trong những chiều tan học muộn. Khi em bệnh, cha ngồi suốt đêm bên giường, tay nắm tay em, dù chỉ để nghe từng nhịp thở mỏng manh ấy.
Ngày em vào lớp Một, tôi đã ngạc nhiên khi thấy cha cẩn thận chọn từng chiếc bút, từng quyển vở có hình búp bê xinh xắn. Cha vốn là người thờ ơ với những chi tiết nhỏ, vậy mà vì em, cha học cách để tâm đến từng điều bé mọn nhất.
Có lúc tôi tự hỏi, phải chăng trong cuộc đời mỗi người đàn ông, sẽ có một cô gái khiến họ mềm lòng và thay đổi?
Với cha tôi, cô gái ấy chính là em gái tôi.
Những năm tháng tôi dần trưởng thành, cha ngày một nghiêm khắc hơn với tôi. Nhưng với em, cha lại trở nên bao dung lạ thường. Em vấp ngã, cha ân cần đỡ dậy. Em phạm lỗi, cha nhẫn nại giảng giải. Em đòi hỏi những điều ngốc nghếch, cha mỉm cười đáp ứng. Dường như, cha sợ làm tổn thương cô con gái bé nhỏ, như sợ một cánh hoa mỏng manh bị giông gió cuốn đi mất.
Càng lớn, tôi càng hiểu, tình yêu của cha không phải là sự thiên vị đơn thuần. Đó là cách cha yêu thương mỗi đứa con theo cách chúng cần.
Tôi cần một người thầy, còn em cần một người bạn.
Có lần, vào một buổi tối chập choạng, tôi bắt gặp em gái ngồi trên đùi cha, giọng líu lo kể về những chuyện nhỏ nhặt ở trường học. Cha lắng nghe, ánh mắt hiền lành đến lạ. Tôi bỗng thấy thương cha, thương những nếp nhăn nơi khóe mắt, thương mái tóc đã lấm tấm bạc vì tháng năm mưu sinh. Và hơn cả, tôi biết ơn cha – vì đã dạy tôi rằng, người đàn ông mạnh mẽ nhất không phải là người không bao giờ rơi nước mắt, mà là người dám dịu dàng vì những người họ yêu.
Giờ đây, khi em gái tôi dần trở thành thiếu nữ, tôi thấy trong ánh mắt cha một nỗi niềm khó tả – vừa tự hào, vừa lo lắng. Cha không còn bế em trên tay như ngày nào, nhưng cha vẫn dõi theo từng bước em đi, thầm lặng mà sâu sắc.
Còn tôi – người anh trai từng ganh tị vì nghĩ rằng cha yêu em nhiều hơn – giờ đây chỉ muốn bước cùng cha trên hành trình bảo vệ cô bé ấy. Bằng tất cả những điều vụng về và chân thành nhất của một người đàn ông.
Bởi lẽ, dù em gái tôi có lớn bao nhiêu, vẫn sẽ mãi là cô công chúa bé nhỏ trong mắt cha. Và trong mắt tôi.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
3 giờ trước
22/05/2025
22/05/2025
Top thành viên trả lời