29/04/2025


29/04/2025
29/04/2025
Dưới đây là bài văn phân tích giá trị nội dung và đặc sắc nghệ thuật của bài thơ "Cuối rễ đầu cành" của Bế Kiến Quốc, dung lượng khoảng 600 chữ, phù hợp làm bài viết nghị luận văn học trong chương trình phổ thông hoặc luyện thi.
Phân tích giá trị nội dung và đặc sắc nghệ thuật của bài thơ "Cuối rễ đầu cành" – Bế Kiến Quốc
Trong kho tàng thơ ca cách mạng Việt Nam hiện đại, Bế Kiến Quốc là một gương mặt quen thuộc với phong cách thơ dung dị, gần gũi mà thấm đượm chiều sâu suy tưởng. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông là bài thơ "Cuối rễ đầu cành", một thi phẩm ngắn gọn nhưng giàu hình ảnh, ý nghĩa sâu xa. Qua bài thơ, tác giả không chỉ thể hiện tình yêu với thiên nhiên, cây cối mà còn gửi gắm những suy ngẫm về sự sống, về quy luật tự nhiên và nhân sinh. Bài thơ mang giá trị nội dung nhân văn sâu sắc cùng đặc sắc nghệ thuật tinh tế, gợi nhiều liên tưởng và suy tư cho người đọc.
Trước hết, về nội dung, bài thơ gợi ra hình ảnh một cái cây – sinh thể của thiên nhiên – như một biểu tượng cho sự sống và mối quan hệ chặt chẽ giữa các mặt đối lập trong tự nhiên. "Cuối rễ đầu cành / là hai đầu nỗi nhớ" – hai câu thơ mở đầu giản dị nhưng gợi nhiều tầng nghĩa. “Cuối rễ” – nơi cây bám chặt vào lòng đất, hút nhựa sống từ lòng đất mẹ. “Đầu cành” – nơi cành lá vươn lên đón ánh sáng mặt trời. Hai đầu ấy tuy cách xa, một bên âm thầm trong tối, một bên ngẩng cao trong sáng, nhưng lại gắn bó không rời – như hai cực của sự sống, luôn hướng về nhau. Hình ảnh đó gợi liên tưởng đến những con người trong cuộc sống: có thể ở những vị trí, vai trò, hoàn cảnh khác nhau, nhưng vẫn hướng về cội nguồn, về những giá trị gắn bó không thể tách rời.
Tác giả sử dụng hình ảnh của cây như một ẩn dụ cho con người và cuộc đời. Cây phải có rễ mới nuôi được cành, con người phải có cội nguồn, phải nhớ đến gốc gác, phải biết tri ân. Hành trình từ “cuối rễ” đến “đầu cành” cũng là hành trình từ nền tảng âm thầm đến sự tỏa sáng. Đó là quy luật của tự nhiên, đồng thời cũng là bài học nhân sinh sâu sắc về sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa âm thầm hy sinh và vinh quang rực rỡ.
Bài thơ không hề cầu kỳ về ngôn ngữ, cũng không phô trương cảm xúc, mà chạm đến trái tim người đọc bằng chính sự mộc mạc, giản dị. Nhà thơ chỉ sử dụng vỏn vẹn vài dòng thơ ngắn, không dài dòng lý giải, nhưng để lại dư âm sâu lắng. Tác phẩm giống như một câu triết lý nhẹ nhàng được cất lên từ sự quan sát tinh tế và tình cảm chân thành với thiên nhiên và cuộc đời.
Về nghệ thuật, "Cuối rễ đầu cành" thể hiện rõ nét phong cách thơ trữ tình – triết lý của Bế Kiến Quốc. Ông thường dùng hình ảnh thiên nhiên quen thuộc để chuyển tải những suy nghĩ sâu xa về cuộc sống. Ở đây, thủ pháp ẩn dụ là điểm nổi bật. “Rễ” và “cành” là bộ phận cụ thể của cây, nhưng được nhân cách hóa và trở thành hình ảnh mang chiều sâu tư tưởng. Cách lựa chọn từ ngữ giản dị, gợi hình như “nỗi nhớ” cũng góp phần làm cho bài thơ có chất trữ tình và đồng cảm sâu sắc. Thể thơ tự do, ngắn gọn, không gò bó về vần luật, giúp cảm xúc và ý tưởng được lan tỏa nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
Có thể nói, bài thơ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về cội nguồn, sự gắn bó giữa những phần tưởng như đối lập trong cuộc sống. Ẩn sau vẻ đẹp của hình ảnh thiên nhiên là một tầng ý nghĩa nhân văn, khơi dậy sự biết ơn, trân trọng những gì âm thầm nuôi dưỡng phía sau mỗi thành công, mỗi vẻ đẹp bề ngoài.
Kết luận:
"Cuối rễ đầu cành" của Bế Kiến Quốc là một thi phẩm ngắn nhưng giàu hình ảnh biểu tượng và ý nghĩa nhân sinh. Qua đó, nhà thơ không chỉ thể hiện tình yêu thiên nhiên mà còn gửi gắm thông điệp về sự gắn bó, nhớ ơn, và mối quan hệ giữa những điều âm thầm và hiển hiện trong cuộc đời. Tác phẩm là minh chứng cho vẻ đẹp của thơ ca giản dị mà sâu sắc, làm giàu thêm cho đời sống tinh thần của người đọc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
6 giờ trước
19/12/2025
Top thành viên trả lời