câu 1. Dấu hiệu nhận biết ngôi kể trong đoạn trích là ngôi thứ nhất. Tác giả sử dụng đại từ nhân xưng "tôi" để trực tiếp kể lại câu chuyện, tạo cảm giác gần gũi, chân thực và dễ dàng đồng cảm với tâm trạng của nhân vật chính. Ngôi kể này giúp độc giả hiểu rõ hơn về suy nghĩ, cảm xúc và hành động của nhân vật, từ đó rút ra những bài học sâu sắc về cuộc sống và tình cảm gia đình.
câu 2. Theo đoạn trích, những lý do khiến Dung buồn muốn chết khi sống cùng ông ngoại là:
* Sự khác biệt về sở thích: Dung thích âm nhạc sôi động, cuộc sống náo nhiệt, trong khi ông ngoại lại ưa chuộng sự yên tĩnh, thanh bình. Sự đối lập này tạo nên cảm giác cô đơn, lạc lõng trong tâm hồn Dung.
* Cảm giác bị gò bó: Dung phải tuân thủ các quy tắc, nề nếp của gia đình ông ngoại, điều này khiến Dung cảm thấy ngột ngạt, mất tự do.
* Sự xa cách về tuổi tác: Khoảng cách tuổi tác giữa Dung và ông ngoại quá lớn, dẫn đến việc Dung thiếu sự đồng cảm và thấu hiểu từ phía ông ngoại.
* Sự thiếu thốn về tinh thần: Ông ngoại dành nhiều thời gian cho những hoạt động riêng của mình, ít quan tâm đến nhu cầu tinh thần của Dung. Điều này khiến Dung cảm thấy bị bỏ rơi, thiếu sự yêu thương và chăm sóc.
Những yếu tố này kết hợp lại tạo nên một bầu không khí u ám, khiến Dung cảm thấy buồn bã và muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Tuy nhiên, đây chỉ là một phần trong câu chuyện, và cần phân tích thêm để hiểu rõ hơn về nguyên nhân sâu xa dẫn đến tâm trạng của Dung.
câu 3. Đoạn trích kể về cuộc sống của Dung khi gia đình cô chuyển đến sống cùng ông ngoại. Dung ban đầu cảm thấy buồn chán và nhớ nhung cuộc sống trước đây, nhưng dần dần cô bắt đầu thích nghi và tìm thấy niềm vui trong việc chăm sóc ông ngoại. Đoạn trích tập trung vào mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại, đồng thời phản ánh sự trưởng thành và hiểu biết của Dung về tình yêu thương và trách nhiệm đối với gia đình.
Chi tiết Dung ngày càng nhận ra tiếng ho của ông ngày càng khô và rời rạc như lời kêu cứu mang ý nghĩa sâu sắc. Nó thể hiện sự nhạy bén và lòng trắc ẩn của Dung đối với sức khỏe của ông ngoại. Dung không chỉ đơn thuần là một đứa trẻ vô tâm, mà còn là một người con gái biết quan tâm và lo lắng cho người thân. Tiếng ho của ông ngoại không chỉ là âm thanh vật lý, mà còn là biểu tượng cho sự yếu đuối và cần được chăm sóc của ông. Dung nhận ra rằng tiếng ho ấy không chỉ là dấu hiệu của bệnh tật mà còn là lời kêu gọi sự giúp đỡ từ phía cô. Điều này cho thấy Dung đã trưởng thành hơn trong cách nhìn nhận và xử lý các tình huống trong cuộc sống. Cô không còn chỉ biết hưởng thụ mà còn biết chia sẻ và hỗ trợ người khác.
câu 4. Trong đoạn trích, tác giả sử dụng biện pháp tu từ liệt kê nhằm tạo hiệu quả nghệ thuật rõ rệt.
- Tác giả liệt kê các đối tượng thuộc hai thế giới khác biệt: thế giới của ông ngoại và thế giới của Dung.
- Việc liệt kê những chi tiết cụ thể về cuộc sống của ông ngoại: "mấy ông bạn già", "mấy chồng nhựt báo", "cái radio", "trầm tư suy ngẫm", "mảnh sân hoa trái" giúp người đọc hình dung rõ nét hơn về cuộc sống thanh bình, yên ả, giản dị của ông.
- Tương tự, việc liệt kê những chi tiết về thế giới của Dung: "tiếng nhạc gào thét xập xình", "sắc màu xanh đỏ", "quả đất như nằm gọn trong bàn tay" giúp người đọc cảm nhận được sự sôi động, náo nhiệt, đầy sức sống của tuổi trẻ.
- Sự tương phản giữa hai thế giới được nhấn mạnh bởi cách liệt kê song song, tạo nên sự đối lập rõ ràng, khiến người đọc dễ dàng nhận thức được sự khác biệt về quan niệm sống, sở thích, lối sống của hai nhân vật.
- Biện pháp liệt kê góp phần tăng tính biểu cảm cho đoạn văn, giúp người đọc đồng cảm với tâm trạng của Dung khi phải sống xa gia đình, thiếu thốn sự quan tâm, chăm sóc của cha mẹ. Đồng thời, nó cũng gợi lên sự tiếc nuối, nhớ nhung về những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.
câu 5. Trong truyện ngắn "Ông Ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư, nhân vật Dung là một cô bé sống trong hoàn cảnh gia đình phải chia xa do cha mẹ đi định cư nước ngoài. Cô bé phải sống cùng ông ngoại, một người đàn ông hiền lành, yêu thương cháu gái hết mực. Tuy nhiên, cuộc sống của Dung không hề dễ dàng khi cô phải đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách.
Dung là một cô bé nhạy cảm, tinh tế và giàu lòng trắc ẩn. Cô luôn quan tâm, chăm sóc ông ngoại bằng tất cả tấm lòng của mình. Khi thấy ông ngoại bị ốm, Dung đã rất lo lắng, sốt ruột chờ đợi bác sĩ đến khám bệnh cho ông. Cô bé cũng thường xuyên giúp đỡ ông ngoại trong công việc nhà, từ việc quét dọn nhà cửa, nấu ăn, giặt giũ quần áo... Những hành động nhỏ bé ấy đã thể hiện tình yêu thương, sự hiếu thảo của Dung dành cho ông ngoại.
Bên cạnh đó, Dung cũng là một cô bé có ý chí vươn lên trong cuộc sống. Dù phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng Dung vẫn cố gắng học tập, rèn luyện bản thân. Cô bé luôn đạt thành tích học tập tốt, được thầy cô, bạn bè quý mến. Điều này cho thấy Dung là một cô bé có ý chí kiên cường, nghị lực phi thường.
Nhân vật Dung là một hình ảnh đẹp về tình yêu thương, sự hiếu thảo và ý chí vươn lên trong cuộc sống. Qua nhân vật này, tác giả Nguyễn Ngọc Tư đã gửi gắm đến người đọc thông điệp về giá trị của tình cảm gia đình, về tầm quan trọng của tình yêu thương, sự quan tâm, sẻ chia giữa các thành viên trong gia đình.