Nguyễn Văn Song sinh ngày 3/9/1957 tại xã An Ninh, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình. Ông nhập ngũ năm 1975, chiến đấu tại chiến trường Tây Nguyên rồi xuất ngũ năm 1984. Sau đó, ông trở về công tác tại Sở Văn hoá Thông tin Hà Tây; Hội VHNT Hà Tây; Hội Nhà văn Hà Nội. Hiện nay, ông nghỉ hưu, sống tại phường Yên Nghĩa, quận Hà Đông, TP Hà Nội. Tác phẩm đã in: Tiếng gà trưa - Thơ (2016); Đêm sông Cầu - Thơ (2017). Giải thưởng: Giải C cuộc thi thơ Báo Văn nghệ 2005; Tặng thưởng chùm thơ hay Tạp chí Văn nghệ Quân đội 2018; Giải B cuộc thi thơ Lục bát 2008 - 2009 do Báo Văn nghệ và kênh VTV4 Đài Truyền hình Việt Nam tổ chức.
Bài thơ "Một phía làng tôi" của Nguyễn Văn Song mang đến cho độc giả một cảm giác buồn bã, tiếc nuối và đầy hoài niệm về quá khứ. Từng câu thơ như những bức tranh nhỏ bé, tái hiện lại khung cảnh làng quê yên bình, nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm tuổi thơ. Tuy nhiên, đằng sau vẻ đẹp ấy là nỗi lo lắng, trăn trở về sự thay đổi, biến mất dần của những nét đẹp truyền thống.
Mở đầu bài thơ, tác giả đưa ta đến với hình ảnh "phía sông lở bồi", nơi mà dòng sông như một chứng nhân lịch sử, chứng kiến sự thăng trầm của thời gian. Sông lở bồi là biểu tượng cho sự thay đổi, biến động không ngừng của cuộc sống. Qua đó, tác giả muốn nhấn mạnh rằng, dù thời gian có trôi qua, dù mọi thứ có thay đổi, thì những giá trị truyền thống, những nét đẹp của làng quê vẫn luôn tồn tại và được gìn giữ.
Câu thơ tiếp theo "con sông như thể mẹ tôi" là một hình ảnh so sánh đầy ý nghĩa. Con sông được ví như mẹ, bởi nó mang trong mình dòng chảy bất tận, nuôi dưỡng và che chở cho vạn vật. Dòng sông như người mẹ hiền, luôn dang rộng vòng tay đón nhận và nuôi dưỡng những đứa con của mình.
Hình ảnh "phù sa đắp bồi cuộc đời" là minh chứng rõ ràng nhất cho vai trò to lớn của dòng sông đối với cuộc sống con người. Phù sa là nguồn dinh dưỡng quý giá, giúp cho đất đai màu mỡ, cây cối xanh tươi, mang lại sự sống cho muôn loài.
Bên cạnh đó, tác giả còn nhắc đến "phía ruộng sâu", nơi mà những bông lúa trĩu hạt đang vươn mình đón nắng. Bông lúa được ví như "cúi đầu" nhưng lại tỏa ra "hương thơm ngát", thể hiện sự khiêm tốn, nhẫn nại nhưng cũng rất kiêu hãnh của người nông dân. Họ là những người lao động cần cù, chịu thương chịu khó, góp phần tạo nên những mùa vàng bội thu, mang lại no ấm cho quê hương.
Tuy nhiên, bên cạnh những hình ảnh đẹp đẽ, bài thơ cũng ẩn chứa nỗi buồn man mác khi tác giả nhắc đến "phía ông bà". Hình ảnh "nén hương thắp đỏ" là biểu tượng cho lòng biết ơn tổ tiên, ông bà. Những câu chuyện về cây cau, miếng trầu là những dấu ấn của truyền thống gia đình, cội nguồn.
Cuối cùng, tác giả khép lại bài thơ bằng hình ảnh "phía tơ giăng", nơi mà con nhện giăng tơ. Hình ảnh này mang ý nghĩa biểu tượng cho sự gắn kết, tình yêu thương giữa con người với nhau. Mỗi sợi tơ đều được đan kết từ những sợi tơ nhỏ bé, giống như mỗi con người đều đóng góp một phần nhỏ bé của mình vào cộng đồng.
Bước chân cuối nẻo gió sương
Hồn quê một mảnh còn vương tơ làng.
Hai câu thơ cuối cùng là lời khẳng định về sự bền vững của những giá trị truyền thống. Dù cuộc sống có bộn bề, dù thời gian có trôi qua, thì những giá trị tốt đẹp của làng quê vẫn luôn được lưu giữ và truyền lại cho thế hệ mai sau.
Bài thơ "Một phía làng tôi" của Nguyễn Văn Song đã khắc họa một cách chân thực và đầy cảm xúc về cuộc sống bình dị, thanh bình của làng quê Việt Nam. Qua đó, tác giả gửi gắm thông điệp về tình yêu quê hương, đất nước và niềm tự hào về truyền thống dân tộc.