câu 1: a) Xếp các từ được gạch chân trong hai câu dưới đây vào nhóm:
- Danh từ: cô bé, thầy giáo, dàn đồng ca, quần áo, bộ quần áo, cũ, rộng.
- Động từ: loại, mặc, bị, chỉ có.
- Tính từ: bẩn, gầy, thấp, đẹp, mới, chật.
- Kết từ: cũng, mà, vì.
b) Từ đồng nghĩa với "biết ơn": cảm kích, trân trọng,...
Từ trái nghĩa với "biết ơn": vô ơn, bội bạc,...
câu 2: a)
* Câu a1: Trạng ngữ: Từ đó trở về sau Chủ ngữ: Lê-ô-nác-đô Vị ngữ: Luôn nhớ lời thầy dạy, khổ luyện vẽ tranh.
* Câu a2: Trạng ngữ: Trưa Chủ ngữ: Nước biển Xanh lơ Vị ngữ: Và khi chiều tà, biển đổi sang màu xanh lục.
b) Cách chữa:
* Bỏ cụm "trong truyện" vì nó không cần thiết.
* Thay thế cụm "cho em thấy" bằng cụm "khẳng định".
Câu sửa: Truyện "cây tre trăm đốt" khẳng định rằng cái thiện bao giờ cũng thắng cái ác.
câu 3: a) Đặt hai câu để phân biệt nghĩa gốc và nghĩa chuyển của từ "lạnh":
- Nghĩa gốc: Trời đang rất lạnh. (Mô tả nhiệt độ thấp.)
- Nghĩa chuyển: Anh ấy có vẻ lạnh lùng trước mọi thứ. (Mô tả tính cách hoặc thái độ.)
b) Các câu trong đoạn văn trên được liên kết với nhau bằng cách sử dụng phép lặp từ ngữ. Từ "mật" được lặp lại ở cả hai câu, tạo nên sự liên kết chặt chẽ về nội dung giữa hai câu. Phép lặp này giúp cho đoạn văn trở nên mạch lạc, dễ hiểu và tăng cường hiệu quả diễn đạt.
câu 4: Trong bài thơ "Đất và Cây", nhà thơ Ý Nhi đã sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để tạo nên hình ảnh sinh động về mối quan hệ gắn bó giữa con người với thiên nhiên. Biện pháp này được thể hiện qua việc sử dụng các từ ngữ chỉ hành động, suy nghĩ, tình cảm của con người như "thương", "vất vả" để miêu tả cho đất và cây. Nhờ vậy, hai đối tượng vốn vô tri vô giác bỗng trở nên gần gũi, thân thiết hơn bao giờ hết.
* Đất: Được ví như người mẹ hiền, chăm sóc, nuôi dưỡng cây non trưởng thành. Hình ảnh "đất thương cây non trẻ" gợi lên sự bao dung, che chở, ấm áp của đất mẹ dành cho những mầm non bé bỏng.
* Cây: Được ví như đứa con hiếu thảo, biết ơn công lao của mẹ. Hình ảnh "cây thương mẹ vất vả tỏa một màu đam mê" thể hiện lòng biết ơn, sự kính trọng của cây đối với đất mẹ.
Biện pháp nhân hóa không chỉ làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ mà còn góp phần khẳng định vai trò to lớn của đất đai đối với sự sống của con người. Đất là nguồn cội, là nơi nuôi dưỡng, vun trồng cho cây cối phát triển, đồng thời cũng là nơi lưu giữ những giá trị tinh thần cao quý của dân tộc. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về trách nhiệm bảo vệ môi trường, gìn giữ vẻ đẹp của quê hương đất nước.
câu 5: Quê hương - hai tiếng nghe sao thân thương chi lạ! Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người, là nơi ấp ủ tình cảm thiêng liêng nhất. Mỗi lần nhắc đến quê hương, chắc hẳn ai cũng đều có chút bồi hồi, xúc động. Đối với tôi, quê hương là một vùng đất nhỏ bé thuộc miền Trung, dù không giàu có nhưng nơi ấy lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ tôi. Tôi vẫn nhớ mãi một kỉ niệm tuổi ấu thơ được cùng bà dạo bước trên con đường làng vào buổi sáng mùa hè.
Đó là một buổi sáng sớm, khi tiếng gà gáy vang xóm làng đánh thức mọi người sau một đêm ngon giấc. Ông mặt trời uể oải vươn vai sau giấc ngủ say, khẽ ló khuôn mặt tròn trĩnh, hồng hào qua làn mây mỏng màu trắng vừa tan. Gió tinh nghịch, chạy nhảy khắp nơi, lay động cả những cành cây còn đẫm sương đêm. Những giọt sương long lanh, giống như những viên ngọc quý giá mà thiên nhiên ban tặng cho làng quê. Trên cánh đồng, cây cối xanh tươi, tràn đầy sức sống. Lúa đang thì con gái mơn mởn toả mùi hương sữa nhẹ nhàng, dễ chịu. Xa xa, thấp thoáng bóng người đi thăm đồng, nhìn những cánh tay thoăn thoắt hái lúa mà thấy yêu thương vô cùng.
Trên bầu trời cao rộng, những đám mây trắng bồng bềnh như đàn cừu non đang nhởn nhơ gặm cỏ. Chúng lặng lẽ trôi theo làn gió mát, tô điểm cho bức tranh làng quê thêm phần thi vị. Trong vòm cây xanh thẳm, tiếng chim hót líu lo tạo nên một bản nhạc du dương, êm dịu lòng người.
Con đường làng quanh co, uốn lượn như một dải lụa khổng lồ. Hai bên đường, hàng cây nghiêm trang đứng chào ngày mới. Con đường lúc này còn khá vắng vẻ, chỉ có vài bác nông dân vác cuốc ra đồng, vài bạn học sinh đạp xe đến trường. Tiếng nói, tiếng cười rôm rả, rộn ràng cả một khúc đường.
Tôi và bà chọn cho mình một nhịp độ đủ để ngắm nhìn hết quang cảnh buổi sáng. Bà nói rằng, thời khắc làng quê đẹp nhất chính là buổi sáng. Được ngắm nhìn quê hương lúc này, tôi thấy thật sảng khoái, tâm hồn như thư thái hơn. Mọi thứ đều tràn đầy sức sống, như đốt cháy lên niềm đam mê cuộc sống, tiếp thêm hi vọng, niềm tin cho tương lai.
Cuộc sống thanh bình, giản dị nhưng chan chứa biết bao hạnh phúc. Càng lớn khôn trưởng thành, tôi càng hiểu rõ trách nhiệm của bản thân với quê hương. Dù mai này có đi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về quê hương, nơi chôn rau cắt rốn, mang cho tôi một tuổi thơ tuyệt vời.