ii:
câu 1. Bài thơ "Tuổi Thơ Tôi" của Nguyễn Duy mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc và gợi nhớ về thời kỳ hồn nhiên, vô tư của tuổi trẻ. Nhân vật chính trong bài thơ là một cậu bé sống ở vùng nông thôn Việt Nam vào cuối thập niên 60, đầu thập niên 70 của thế kỷ trước. Cậu bé này trải qua nhiều kỷ niệm đáng nhớ, từ những trò chơi vui nhộn trên cánh đồng, những cuộc phiêu lưu cùng bạn bè, đến những khoảnh khắc ngọt ngào bên gia đình.
Khổ thơ thứ nhất miêu tả cảnh tượng tươi đẹp của tuổi thơ, nơi mà mọi thứ đều tràn đầy màu sắc và niềm vui. Tác giả sử dụng biện pháp so sánh để tạo ra hình ảnh sinh động về sự ngây thơ và hồn nhiên của đứa trẻ. Hình ảnh "cánh diều giấy" bay cao trên bầu trời xanh thẳm, "con đò nhỏ" lướt nhẹ trên dòng sông êm đềm, và "chùm phượng hồng" nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, tất cả đều làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên và hạnh phúc của tuổi thơ.
Cụm từ "tuổi thơ tôi" được lặp lại xuyên suốt bài thơ, nhấn mạnh vai trò quan trọng của ký ức tuổi thơ đối với nhân vật chính. Tuổi thơ là khoảng thời gian quý giá, nơi mà mỗi người có thể tìm thấy niềm vui, sự tự do và khám phá bản thân. Nó là nguồn cảm hứng và sức mạnh giúp con người vượt qua khó khăn trong cuộc sống.
Hai câu thơ "trọn kiếp người ta chập chờn nguồn cội có một miền quê trong đi đứng nói cười" thể hiện sự gắn bó sâu sắc giữa con người và quê hương. Dù đã trưởng thành và phải xa cách, nhưng trong tâm trí của nhân vật chính, quê hương vẫn luôn hiện diện, như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Tôi hoàn toàn đồng tình với quan niệm rằng "thời thơ ấu không thể nào đánh đổi". Thời thơ ấu là giai đoạn phát triển quan trọng của con người, khi chúng ta đang xây dựng nền tảng cho tương lai. Đó là lúc chúng ta học hỏi, khám phá và phát triển kỹ năng xã hội, tư duy sáng tạo và khả năng thích nghi với môi trường xung quanh. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta sẽ mất đi những kinh nghiệm quý báu và khó có thể tái tạo được.
câu 2. Bài thơ "Tuổi thơ tôi" của Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa một cách chân thực và cảm động những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Nhân vật trữ tình trong bài thơ chính là tác giả - một người đang hồi tưởng lại những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên, vui tươi.
Khổ thơ đầu tiên sử dụng biện pháp tu từ liệt kê để miêu tả những trò chơi dân gian quen thuộc của trẻ em nông thôn như: thả diều, bắt ve sầu, trốn tìm... Những hoạt động này gợi lên hình ảnh một cuộc sống bình dị, tự do, vô tư lự của tuổi thơ.
Việc lặp lại cụm từ "tuổi thơ tôi" trong toàn bài thơ nhằm nhấn mạnh sự gắn bó sâu sắc của tác giả với quãng thời gian đẹp đẽ ấy. Nó cũng tạo nên nhịp điệu đều đặn, nhẹ nhàng cho bài thơ, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm với tâm trạng hoài niệm của nhân vật.
Hai câu thơ cuối cùng thể hiện một triết lý sâu sắc về giá trị của tuổi thơ. Tuổi thơ là khoảng thời gian quý báu, khi con người còn ngây thơ, hồn nhiên, chưa bị vướng bận bởi những lo toan, bộn bề của cuộc sống. Đó là thời gian để chúng ta khám phá thế giới xung quanh, rèn luyện bản thân, vun đắp những ước mơ, khát vọng. Vì vậy, dù có trải qua bao nhiêu thăng trầm, biến đổi của cuộc đời, mỗi người vẫn nên giữ gìn những ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ, bởi nó sẽ là nguồn động lực giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách.
Về vấn đề thư hh ôồii uùôn v ưước mắt c chhhhay có hại với con người?, tôi cho rằng nước mắt không phải lúc nào cũng mang đến điều tiêu cực. Nước mắt có thể là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng đôi khi nó cũng là dấu hiệu của sự trưởng thành, sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn. Khi ta khóc, đó là lúc ta đối diện với những tổn thương, mất mát, hay những cảm xúc mãnh liệt mà trước đây ta chưa từng trải nghiệm. Điều quan trọng là ta biết cách xử lý những cảm xúc ấy một cách lành mạnh, để từ đó rút ra bài học và tiếp tục tiến bước trên con đường phía trước.