Câu thơ "Tức cảnh Pác Bó" của Hồ Chí Minh là một ví dụ điển hình cho lối sống giản dị, thanh tao của một bậc đại trí thức. Bài thơ được sáng tác khi Bác Hồ đang ở ẩn tại căn cứ địa Pác Bó, nơi rừng núi hoang sơ, thiếu thốn đủ bề. Tuy nhiên, Bác vẫn giữ được tinh thần lạc quan, yêu đời, ung dung tự tại trước mọi khó khăn thử thách.
Mở đầu bài thơ, Bác đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ:
> "Sáng ra bờ suối, tối vào hang"
Hình ảnh "bờ suối", "hang" gợi lên một không gian hoang sơ, vắng lặng, khắc nghiệt. Nhưng Bác vẫn ung dung, bình thản đón nhận tất cả. Bác coi đó là một phần của cuộc sống, là điều kiện để rèn luyện bản thân.
Trong hoàn cảnh ấy, Bác vẫn giữ được tinh thần lạc quan, yêu đời:
> "Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng"
Hình ảnh "cháo bẹ", "rau măng" gợi lên một cuộc sống đạm bạc, giản dị. Nhưng đối với Bác, đó là những món ăn quen thuộc, gần gũi, chứa đựng tình cảm ấm áp của người dân Việt Nam.
Như vậy, qua hai câu thơ ngắn gọn, súc tích, ta thấy được tinh thần lạc quan, yêu đời, ung dung tự tại của Bác Hồ. Đó chính là phẩm chất cao quý của một bậc đại trí thức, luôn biết vượt lên trên mọi khó khăn thử thách để cống hiến hết mình cho Tổ quốc.