Đoạn trích trên nằm trong bài thơ "Quê hương" của nhà thơ Nguyễn Bính. Bài thơ được viết vào năm 1939, khi tác giả đang ở độ tuổi đôi mươi, tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng cống hiến cho quê hương. Qua những vần thơ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi, Nguyễn Bính đã khắc họa một cách chân thực và sâu sắc vẻ đẹp của quê hương, đồng thời thể hiện tình yêu quê hương tha thiết, nồng nàn của mình.
Mở đầu đoạn trích, tác giả đã khẳng định rằng quê hương chính là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của tuổi thơ. Những hình ảnh quen thuộc của làng quê như "cây bầu cây nhị", "tiếng đàn kêu tích tịch tình tang", "cô Tấm náu mình trong quả thị", "người em may túi đúng ba gang" đã được tác giả liệt kê một cách khéo léo, tạo nên một bức tranh làng quê thanh bình, yên ả.
Bên cạnh đó, tác giả còn nhắc đến những nhân vật lịch sử nổi tiếng của dân tộc như Bà Trưng, Bà Triệu, Lê Lợi, Hưng Đạo Vương, Nguyễn Trãi, Nguyễn Du,... Điều này thể hiện niềm tự hào về truyền thống văn hóa, lịch sử lâu đời của dân tộc Việt Nam. Đồng thời, nó cũng khẳng định vai trò quan trọng của quê hương đối với mỗi cá nhân.
Với giọng điệu trữ tình, tha thiết, cùng với những hình ảnh thơ mộc mạc, giản dị, đoạn trích đã thể hiện một cách sâu sắc tình yêu quê hương đất nước của tác giả Nguyễn Bính. Tình yêu ấy không chỉ là tình yêu dành cho mảnh đất chôn nhau cắt rốn mà còn là tình yêu dành cho những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc.