Bài thơ "Nhà Mình" của Đặng Bá Khanh được viết theo thể thơ tự do, không tuân thủ quy tắc về số lượng chữ cái trong mỗi dòng hay luật bằng trắc như các thể thơ truyền thống khác. Điều này tạo nên sự linh hoạt và phóng khoáng cho ngôn ngữ, giúp tác giả thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên và chân thật hơn.
Về cách ngắt nhịp, bài thơ thường sử dụng những câu ngắn gọn, tạo nên nhịp điệu nhanh nhẹn, vui tươi. Ví dụ, câu thơ "Nhà mình ở trên đồi cao/ Gió thổi mát rượi, nắng vàng rực rỡ" có 4 chữ cái trong mỗi dòng, tạo nên nhịp điệu nhẹ nhàng, dễ đọc. Cách ngắt nhịp này phù hợp với nội dung bài thơ, miêu tả khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Về gieo vần, bài thơ sử dụng vần chân, vần lưng và vần liền. Vần chân được sử dụng nhiều nhất, ví dụ như "cao - vàng", "rượi - rực". Vần lưng được sử dụng để tạo hiệu quả âm thanh độc đáo, ví dụ như "đồi - gió". Vần liền được sử dụng để tạo sự liên kết chặt chẽ giữa các câu thơ, ví dụ như "nhà - mình".
Biện pháp tu từ chính được sử dụng trong bài thơ là so sánh. Tác giả đã sử dụng phép so sánh để làm nổi bật vẻ đẹp của ngôi nhà, đồng thời thể hiện tình cảm yêu thương, gắn bó của gia đình đối với nơi sinh sống. Ví dụ, câu thơ "Nhà mình rộng lớn như biển khơi" sử dụng phép so sánh ngang bằng, nhằm khẳng định sự bao la, rộng lớn của ngôi nhà. Câu thơ "Nắng chiều tà nhuộm đỏ mái nhà" sử dụng phép so sánh ẩn dụ, gợi lên hình ảnh ấm áp, yên bình của buổi hoàng hôn.
Tóm lại, bài thơ "Nhà Mình" của Đặng Bá Khanh sử dụng thể thơ tự do, cách ngắt nhịp nhanh nhẹn, gieo vần đa dạng và biện pháp tu từ so sánh để tạo nên bức tranh sinh động về cuộc sống gia đình hạnh phúc, ấm áp. Bài thơ mang đến cho người đọc cảm giác gần gũi, thân thuộc và khơi gợi những suy ngẫm về giá trị của gia đình.