Sáng nay, như thường lệ, em đến trường sớm để trực nhật. Vừa bước vào cổng trường, em đã nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng: Một bông hoa hồng đang ủ rũ bên góc sân trường. Bông hoa này nằm lẻ loi một mình, không giống như những bông hoa khác đang khoe sắc trong nắng sớm.
Lại gần, em mới phát hiện ra rằng bông hoa hồng này đang bị vặt lá, bẻ cành, khiến nó mất đi vẻ đẹp vốn có. Các cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất, tạo nên một hình ảnh buồn bã.
Thấy vậy, em liền ngồi xuống cạnh gốc cây, nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa còn sót lại. Em khẽ hỏi: "Cây hoa hồng ơi, có chuyện gì xảy ra với bạn vậy?"
Bông hoa hồng khẽ rung rinh, như muốn trả lời em. Nó nói: "Tôi đang rất buồn, cậu chủ ạ! Đêm hôm qua, tôi đang ngủ ngon lành thì bỗng nhiên có ai đó đến vặt lá, bẻ cành của tôi. Tôi đau đớn lắm, nhưng tôi không thể chống cự được."
Nghe bông hoa hồng kể, em cảm thấy vô cùng xót xa. Em hiểu rằng cây cối cũng có cảm xúc như con người khi bị tổn thương. Em liền an ủi bông hoa hồng: "Đừng buồn nữa nhé! Cậu chủ sẽ giúp bạn chữa lành vết thương và tìm ra kẻ đã hại bạn."
Bông hoa hồng gật đầu, tỏ vẻ cảm kích. Nó nói: "Cảm ơn cậu chủ!"
Sau đó, em vội vàng chạy đi tìm bác bảo vệ để báo cáo sự việc. Bác bảo vệ hứa sẽ tìm hiểu và xử lý kẻ phá hoại.
Trong lúc chờ đợi, em quyết định sẽ chăm sóc bông hoa hồng thật cẩn thận. Em tưới nước, bón phân cho cây, hy vọng nó sẽ nhanh chóng hồi phục.
Ngày hôm sau, khi em đến trường, bông hoa hồng đã tươi tắn trở lại. Các cánh hoa đã mọc lại, nở rộ dưới ánh nắng ban mai. Nhìn thấy bông hoa hồng khỏe mạnh, em cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Em thầm nhủ: "Mình sẽ luôn bảo vệ bông hoa hồng này, để nó mãi mãi tươi tắn và rực rỡ."