Anh Thơ (1921-2005) quê ở Bắc Giang, từ nhỏ bà đã tìm đến văn thơ để giải thoát và tự khẳng định mình. Tháng 8 năm 1945 Anh Thơ hăng hái tham gia cách mạng, nhiệt tình phục vụ kháng chiến và xây dựng đất nước bằng sáng tác thơ ca bà từng là ủy viên ban chấp hành hội nhà văn Việt Nam, bà đã để lại nhiều tập thơ có ý nghĩa tinh thần và nghệ thuật sâu sắc. Trong đó có bài "chiều xuân" Anh Thơ đã miêu tả một bức tranh quê chiều xuân thanh bình, đồng thời thể hiện lòng yêu quê hương, đất nước thiết tha của mình.
Quê hương đất nước là mảng đề tài quen thuộc của giới văn nghệ sĩ, đã có nhiều tác phẩm tuyệt vời ra đời, Anh Thơ là một trong số những nhà văn đó đã thể hiện tình yêu quê hương đất nước thiết tha qua những vần thơ mộc mạc, chân thành nhưng sâu lắng. Cảnh quê hương thanh bình yên ả của một quê hương giàu đẹp được thi nhân đón nhận bằng cả tâm hồn. Trải rộng bài thơ trích trong tập thơ "bức tranh quê" xuất bản năm 1941.
Bài thơ mở đầu bằng một hình ảnh bình dị đậm chất thôn quê :
"Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời"
Nhịp thơ chậm rãi, khoan thai với những hình ảnh quen thuộc trong thơ ca truyền thống. Bức tranh quê hiện lên dưới ngòi bút của thi nhân thật bình yên, tĩnh lặng, rất đậm chất thôn quê. Tất cả dường như đang chìm đắm trong khoảnh khắc nghỉ ngơi, thư giãn bởi nước sông trôi lững lờ, chiếc đò nằm bắc ngang hơi thở khó nhọc, quán tranh im lìm, chòm xoan tím rụng tơi bời... Cảnh vật như vẫn point, ngưng đọng không dời. Nhà thơ đã vẽ nên bức tranh quê hương bằng cả tấm lòng yêu mến, gắn bó. Bởi thử đâu dễ dàng gì mà để cho "đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi" ? Đâu dễ dàng gì cho "quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng" ? Chỉ có thể khi thi nhân hòa tâm hồn mình vào cảnh vật mới có thể nắm bắt được cái hơi thở riêng biệt của làng quê.
Bức tranh quê không chỉ có khung cảnh tĩnh lặng, êm đềm mà còn có cả hoạt động sống :
"Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa ."
Khung cảnh mở rộng ra với tầm nhìn xa gần, cao thấp. Đường đê chạy dài, quanh quất, bát ngát, mênh mông với màu xanh biếc trải dài như vô tận. Trên nền xanh ấy điểm xuyết một vài hoạt động nhỏ :
"Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió."
Cùng với âm thanh của những chú sáo đen là hình ảnh "mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió", đặc biệt là hình ảnh "cỏ non tràn biếc cỏ" đã gợi lên sự trù phú, tốt tươi của cánh đồng quê. Cánh đồng ấy còn rực rỡ sắc màu khi hoa lúa nở rộ, cùng với những chú trâu thung thăng gặm cỏ, tạo nên nét chấm phá độc đáo cho bức tranh.
Trong bức tranh quê hương không thể thiếu bóng dáng con người :
"Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa .
Cô nàng yếm thắm cúi cuốc cào, dù chỉ là nét vẽ thoáng nhẹ nhưng lại mang sức sống, linh hồn của bức tranh. Cô gái lao động miệt mài chăm chút cho ruộng lúa, làm nó càng trở nên sống động, gần gũi hơn.
Như vậy, bằng ngòi bút tinh tế, nhạy cảm, Anh Thơ đã vẽ nên bức tranh quê hương thanh bình, yên ả nhưng không kém phần tươi tắn, sống động. Qua đó, ta thấy được tình yêu quê hương tha thiết, nồng nàn của nữ thi sĩ.