Bao Ngoc
chúc bạn học giỏi!!!!
₍₍ ◝( ゚∀ ゚ )◟ ⁾⁾
Đoạn văn mở ra với một sự thức tỉnh nhẹ nhàng, khi tác giả cảm nhận được sự khác biệt tinh tế của quê hương so với những nơi khác. "Nắng quế tôi dịu hơn nơi khác" không chỉ là một nhận xét về thời tiết mà còn gợi lên một cảm giác thân thuộc, êm ái mà chỉ quê hương mới mang lại. Màu xanh của "cỏ phải lứa đồng xanh" hiện lên tươi mới, tràn đầy sức sống, như chính tuổi thơ trong trẻo của tác giả.
Những hình ảnh tiếp theo càng làm sâu sắc thêm nỗi nhớ. "Gấu nước giếng khơi trong vắt" gợi lên sự tinh khiết, mát lành, một ký ức giản dị nhưng đáng trân trọng. Tác giả còn nhớ đến những trò chơi, những kỷ niệm nhỏ bé nhưng gắn liền với tuổi thơ: "lá sen xanh cốm che đầu tuổi thơ đi học", "con cào cào bướng căng tanh tách". Những chi tiết này không chỉ tái hiện một khung cảnh cụ thể mà còn khơi gợi những cảm xúc hồn nhiên, tinh nghịch của một thời đã qua. Ngay cả "mái tóc ngả sương" cũng trở thành một hình ảnh đẹp, gợi lên sự trưởng thành và những dấu vết của thời gian.
Quê hương trong tâm trí tác giả hiện ra với những đường nét thân quen: "con đường gạch nghiêng", "cổng tô vôi gạch cuốn". Những hình ảnh này không chỉ đơn thuần là miêu tả cảnh vật mà còn chứa đựng những giá trị văn hóa, những nét đẹp truyền thống của làng quê Việt Nam. Âm thanh "tiếng võng ru đêm khuya nặng nhọc bấc bồi" gợi lên sự vất vả, tần tảo của những người thân yêu, đồng thời cũng là âm thanh của sự yên bình, của giấc ngủ êm đềm trong vòng tay quê hương.
Những hình ảnh thiên nhiên càng tô đậm thêm vẻ đẹp của quê nhà: "cây đa đầu làng", "cây bàng sân đình", "cây sến cổng ngoài rừng ngập nắng". Đây là những biểu tượng quen thuộc của làng quê, là nơi gắn bó với bao thế hệ. Hình ảnh "bò cỏ trâu đứng giữa sả cây nắng nhọc" và "bồ cá cảnh chao đảo chớp chới" vẽ nên một cuộc sống chậm rãi, thanh bình, hòa mình vào thiên nhiên.
Nỗi nhớ không chỉ dừng lại ở thị giác mà còn lan tỏa đến khứu giác và thính giác: "tà phố phường" gợi lên một không gian sinh hoạt cộng đồng đặc trưng, "mái nhà rêu mốc" mang đến cảm giác cổ kính, trầm mặc, "mùi ngói mèo xô mưa dột" lại là một mùi hương đặc trưng của những cơn mưa quê nhà. Tác giả còn nhớ đến những hình ảnh giản dị, thân thương của gia đình: "nhớ dãy phơi mẹ tôi áo rách", "nhớ góc phản cha ngồi, chiếc điếu bát nặng yên". Tất cả những chi tiết nhỏ bé này đã góp phần tạo nên một bức tranh quê hương sống động, đầy ắp tình cảm và kỷ niệm, một nơi mà dù đi đâu, tác giả vẫn luôn hướng về.