

12/05/2025
12/05/2025
Thư MinhhTrong hai khổ thơ đầu của bài "Tôi đi trên những con đường rừng cũ", hình ảnh con đường rừng Trường Sơn hiện lên qua lăng kính chủ quan, đầy cảm xúc của nhân vật trữ tình "tôi". Con đường không chỉ là một tuyến giao thông đơn thuần mà đã được nhân hóa, trở thành một phần ký ức sâu đậm của người lính. Ở khổ 1, con đường được miêu tả với sự quen thuộc, thân thương đến mức "tôi" cảm nhận được sự "thầm thì" của nó, một sự giao tiếp lặng lẽ, đầy tình cảm giữa người và cảnh vật. Con đường "vắng" không gợi cảm giác cô đơn, mà ngược lại, nó như một người bạn đồng hành trung thành, chứng kiến và chia sẻ những gian khổ, niềm vui của người lính. Bước sang khổ 2, con đường trở nên cụ thể hơn với hình ảnh "lá me bay" phủ đầy, tạo nên một không gian thơ mộng, lãng mạn nhưng vẫn đậm chất Trường Sơn. Việc "tôi" nhặt lá me, cất giữ như một kỷ vật cho thấy sự trân trọng, nâng niu những khoảnh khắc bình dị giữa cuộc chiến. Màu xanh của rừng, màu vàng của lá me hòa quyện, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, làm dịu đi những khắc nghiệt của chiến tranh, đồng thời thể hiện tình yêu sâu sắc của người lính đối với mảnh đất mình đang chiến đấu. Con đường, qua đó, trở thành biểu tượng của tuổi trẻ, của lý tưởng và những kỷ niệm không thể nào quên.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời