Vũ Tú Nam là cây bút gạo cội của nền văn học Việt Nam. Ông đã từng là Tổng biên tập báo Thiếu niên tiền phong. Ông có phong cách viết truyện ngắn rất đặc biệt đó là truyện của ông luôn có những hình ảnh đẹp đẽ, trong sáng, lời văn trau chuốt, mượt mà, ngôn từ giản dị, trong sáng, dễ hiểu. Truyện ngắn "Bà ốm" in trong Tập "Lửa Hội", 1987. Truyện ca ngợi vẻ đẹp giản dị, đôn hậu của bà và qua đó còn thể hiện tình yêu thương, kính trọng của người cháu đối với bà.
Mở đầu câu chuyện là một tình huống hết sức bất ngờ và thú vị: Cả nhà đang vui vẻ ngồi ăn cơm bỗng nghe tiếng gọi cửa. Cả tôi, bố, mẹ đều giật mình. Không phải kẻ trộm vì chiếc khóa tốt lắm. Ai bây giờ? Có thể là anh Dũng hoặc chị Hà. Nhưng anh ấy và chị ấy đều có chìa khóa mà. Người khách lạ mặt này thật đáng nghi. Tôi nhìn theo bố tôi ra mở cửa. Thì ra là bà nội. Bố âu yếm nói: "Ôi, bà ốm yếu thế này sao không báo trước để chúng con đến thăm?". Bà mỉm cười hiền lành đáp: "Cụ ở có một mình chẳng ai nấu nướng, cụ ăn tạm miếng cháy. Chắc là đứa nào nấu nướng vụng về nên mới cháy thế chứ! Thôi, không sao, cụ ăn vẫn ngon miệng. Hai cháu ăn chưa? Mời bà xơi cơm!". Rồi bà lặng lẽ bước vào trong phòng ăn. Cả nhà tôi ngồi sững nhìn nhau, không ai dám đụng đũa.
Sau đó, nhân vật tôi bắt đầu lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến việc bà bị ốm: "Tôi nhìn bà ăn mà lòng đăm chiêu, ai oán. Bà ăn xong, bảo: "Thôi, bà cháu ta ăn xong rồi. Bây giờ bà nằm nghỉ. Hai cháu học bài đi". Nói xong, bà lui vào buồng nghỉ. Tôi nghe tiếng bà nằm xuống giường, thở nặng nhọc. Bố tôi lắc đầu, thở dài nhìn tôi, nói: "Bố lo quá. Bà ốm yếu thế này mà cháu cứ lơ đãng. Thôi, bây giờ cháu vừa học, vừa canh cho bà ngủ. Nếu bà mệt thì gọi bố ngay nhé.". Nhân vật tôi bắt đầu chăm sóc bà: "Tôi ngồi bên cạnh bà. Một lát sau, bà tỉnh. Tôi rót nước cho bà uống. Uống xong, bà cầm tay tôi, bảo: "Bà đau lắm. Chả ăn được đâu. Cháu đừng cố ăn nữa, tốn cơm. Để tiền mua thuốc. Mai cháu phải đi học. Đừng bỏ học. Đọc truyện cho bà nghe". Nghe bà nói thế, tôi rơm rớm nước mắt. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến câu hát: "Khi bà ốm... Bà như quả ngọt trên cành... Mê tha hồ nhặt..." Không, không được nghĩ lẩn thẩn, vẩn vơ như vậy. Bà sẽ giận đấy. Tôi đọc truyện cho bà nghe. Giọng tôi run run. Hình như bà khóc. Bà ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi, bảo: "Cháu ngoan lắm. Thôi, ngủ đi mai còn dậy sớm đi học.".
Sáng hôm sau, nhân vật tôi dậy sớm, vào gọi bà nhưng bà đã ngủ say. Sau đó, nhân vật tôi quyết định tự tay nấu cháo cho bà: "Tôi chạy ra vườn, hái mấy lá rau đay vào nấu cháo. Vừa ăn, bà vừa khen: "Cháo cháu nấu ngon quá. Bà ăn bao nhiêu cho đủ.". Qua đó, ta thấy được tấm lòng hiếu thảo, sự quan tâm, chăm sóc của nhân vật tôi dành cho bà.
Cuối cùng, nhờ sự chăm sóc của nhân vật tôi mà bà đã nhanh chóng khỏe lại: "Hôm sau, bà đỡ đau hơn. Ngày mốt, bà khỏi hẳn. Bà lên cân chứ không sút như trước. Bà ăn ngon miệng, ngủ ngon giấc. Bà ngồi tựa cửa, nhìn cháu chơi, cười rất tươi.".
Như vậy, "Bà ốm" là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng đằng sau những tình huống đơn giản ấy lại là những bài học vô cùng thấm thía, sâu sắc. Tác phẩm đã thể hiện một cách đầy chân thực về tình yêu thương, sự quan tâm của con cháu đối với ông bà. Đồng thời, qua đó còn khẳng định rằng, những hành động, việc làm tuy nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa tình cảm chân thành, ấm áp.