
14/05/2025
14/05/2025
ThietcubaDưới ngòi bút của Hồ Xuân Hương trong đoạn trích "Tự tình II", cái tôi trữ tình hiện lên sâu sắc, vừa đau đáu, vừa phản kháng đầy quyết liệt. Nữ sĩ không chỉ giãi bày nỗi cô đơn, lẻ bóng của người phụ nữ trong xã hội phong kiến mà còn thể hiện khát vọng sống mãnh liệt, muốn vươn lên khẳng định giá trị bản thân. Cái tôi ấy không cam chịu, không khuất phục số phận: “Xiên ngang mặt đất, rêu từng đám / Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn” – hình ảnh rêu và đá đã được nhân cách hóa, mang sức mạnh phản kháng, thể hiện tâm thế nổi loạn. Nhà phê bình Chu Văn Sơn từng gọi đây là “cái đẹp của sự ngang tàng”, nơi người phụ nữ không còn bị bó hẹp trong khuôn mẫu nhu mì mà trở thành chủ thể tự ý thức, tự đấu tranh. Cái đẹp ấy là sự kết tinh giữa bản lĩnh cá nhân, vẻ đẹp tâm hồn và sự thức tỉnh mạnh mẽ về quyền sống, quyền yêu. Chính điều đó đã làm nên vẻ đẹp độc đáo và hiện đại trong thơ Hồ Xuân Hương – một tiếng nói nữ quyền đầy nhân văn giữa thời đại cũ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời