Tôi đã từng nghe một câu hát rằng: "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối nguồn ngọt ngào..." Lời hát ấy quả đúng là tiếng lòng của mỗi con người. Chúng ta ai cũng có một người mẹ hiền để nâng niu, yêu thương, để được sống trong trái tim chan chứa tình thương. Và trong suốt cuộc đời này, có lẽ tình yêu thương và ánh mắt dịu dàng của mẹ là món quà quý giá nhất mà tôi nhận được.
Mẹ tôi đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trông mẹ còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người thanh thanh, cao gầy. Mái tóc mẹ đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ tròn, làn da trắng hồng dù đã là mẹ của hai đứa con. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, sự căng thẳng, mệt mỏi dường như tan biến hết. Bàn tay mẹ không mềm mại như bàn tay cô giáo mà hơi thô ráp, chai sạn vì mẹ phải làm việc nhiều để nuôi gia đình.
Mỗi lần mẹ ôm tôi vào lòng, mẹ thường vuốt ve mái tóc tôi, xoa xoa đôi má bầu bĩnh của tôi. Tôi cứ ngả đầu vào vai mẹ như thế, hạnh phúc lắng nghe những lời ru ngọt ngào như chảy vào lòng tôi, thấm vào tôi. Mỗi lần mẹ cười, đôi mắt mẹ lấp lánh, sáng ngời, nhìn thật dễ thương. Tôi thích nhất cái cảm giác được nằm trong vòng tay của mẹ, để bàn tay mẹ ôm ấp, âu yếm. Trong đôi mắt của mẹ, tôi luôn là đứa bé nhỏ dù năm nay tôi đã mười hai tuổi rồi. Nhưng tôi lại rất thích điều đó, bởi nó khiến tôi thích thú khi được nghe mẹ khen "Con gái mẹ hôm nay giỏi quá!" hay "Con gái mẹ lớn quá!". Những lúc đó, tôi cảm thấy thật vui, niềm vui lan tỏa khắp cơ thể.
Còn nhớ hồi tôi mới vào lớp Một. Buổi tối hôm đó, tôi cùng mẹ chuẩn bị đồ dùng học tập, quần áo để ngày mai tới trường. Nằm trong giấc ngủ say nồng, tôi bỗng giật mình vì tiếng gọi của mẹ: "Con ơi, dậy đi con! Mai đi học rồi đấy!" Tôi uể oải vươn vai bước xuống giường. Bỗng, tôi sững sờ vì gương mặt mẹ lúc bấy giờ. Trời ơi, mẹ khóc! Chưa bao giờ tôi thấy mẹ khóc như vậy cả. Tôi bỗng hoảng sợ, vội chạy đến bên giường, ngồi xuống và ôm lấy mẹ: "Mẹ làm sao vậy ạ? Con xin lỗi mẹ, con không đi học nữa đâu!" Mẹ vừa khóc vừa nói: "Con ngoan, con phải đi học chứ. Hôm nay là buổi học đầu tiên của con mà." Hóa ra, mẹ đang hạnh phúc, tự hào về tôi. Thì ra, nước mắt của mẹ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi chợt hiểu ra rằng mẹ rất lo lắng cho tôi. Có lẽ mẹ không ngủ được vì lo cho ngày đầu tiên đi học của tôi. Tôi ôm mẹ thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ mẹ. Tôi muốn ghi sâu hình ảnh mẹ vào trong tâm trí mình.
"Con yêu mẹ!" - Tôi thì thầm. Mẹ hôn lên má tôi: "Mẹ cũng yêu con, con trai/con gái của mẹ!". Sau này, tôi đã trưởng thành, sống tự lập nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày thơ ấu được sống bên mẹ, được mẹ yêu thương, chăm sóc. Đối với tôi, mẹ là tất cả. Mẹ là người đã mang đến cho tôi cuộc sống này. Mẹ là người đã nuôi nấng, chở che cho tôi. Mẹ là người đưa tôi cập bến đò cuộc đời... Nếu một ngày nào đó, tôi không còn mẹ nữa thì liệu rằng tôi sẽ ra sao? Nghĩ đến điều đó, tôi lại càng thương mẹ hơn.
Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi đến mẹ một lời nhắn nhủ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm! Con thực sự rất biết ơn vì mẹ đã sinh ra và nuôi con bằng tất cả tình yêu thương của mình. Dù đã trải qua bao nhiêu gian lao vất vả nhưng hình ảnh của mẹ vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong kí ức của con. Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong trái tim con. Con mong mẹ sẽ mãi mãi mạnh khỏe, vui vẻ và hạnh phúc. Mẹ hãy yên tâm, con sẽ luôn cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con cám ơn mẹ vì đã cho con tất cả!".