07/06/2025

07/06/2025
07/06/2025
Bài thơ "Quê hương" của Tế Hanh là một bức tranh trữ tình, đậm đà màu sắc và tình cảm về làng chài ven biển, nơi neo đậu tâm hồn nhà thơ. Nổi bật trong tác phẩm là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa miêu tả cảnh vật và biểu lộ tâm trạng, tạo nên chiều sâu cảm xúc.
Tế Hanh mở đầu bằng những hình ảnh quen thuộc của làng chài: "nước xanh", "cá bạc", "chiếc thuyền" – những nét vẽ giản dị nhưng giàu sức gợi. Cả làng "sống bằng nghề chài lưới" hiện lên thật sống động, với những người dân gắn bó mật thiết với biển cả. Đặc biệt, hình ảnh "chiếc thuyền" được nhân hóa, trở thành biểu tượng của sự sống, của sức mạnh và cả nỗi nhớ mong: "chiếc thuyền nhẹ bẫng như con chuồn chuồn", "con thuyền im bến mỏi trở về nằm". Sự chuyển động của thuyền ra khơi và trở về bến không chỉ là hoạt động mưu sinh mà còn là nhịp đập của cuộc sống nơi đây.
Ngôn ngữ thơ mộc mạc, giản dị nhưng lại vô cùng tinh tế và giàu sức gợi cảm. Tế Hanh không chỉ vẽ bằng thị giác mà còn bằng cảm giác, thính giác: "mùi nồng mặn", "tiếng hò reo", "cánh buồm trương". Những chi tiết ấy làm cho bức tranh quê hương trở nên chân thực, sống động và gần gũi.
Điểm đặc sắc nhất của bài thơ nằm ở nỗi nhớ quê hương da diết, mãnh liệt. Khi xa quê, nhà thơ cảm nhận "lòng tôi lại mang nặng tình quê hương", nhớ "màu nước xanh", "cá bạc", và đặc biệt là "cái mùi nồng mặn quá" của biển cả và những con người chất phác. Nỗi nhớ không chỉ là hồi ức mà còn là một phần máu thịt, là sự đồng điệu đến mức "chẳng thể nào quên được".
"Quê hương" của Tế Hanh vì thế không chỉ là một bài thơ miêu tả cảnh vật mà còn là một bản tình ca sâu lắng về tình yêu quê hương, về sự gắn bó ruột thịt giữa con người và mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên. Đó là một nỗi nhớ chân thành, giản dị mà bền chặt, vượt lên trên không gian và thời gian.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời