Phân tích bài thơ "Mẹ và quả" của tác giả Nguyễn Khoa Điềm

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Tài khoản ẩn danh
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

07/06/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Bài thơ "Mẹ và quả" của Nguyễn Khoa Điềm là một tác phẩm đặc sắc, mang đậm dấu ấn sáng tác của ông sau 1975. Với giọng điệu tự nhiên, chân thành, bài thơ khắc họa hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ, hi sinh vì con cái. Qua đó, tác giả gửi gắm tình cảm sâu nặng, sự kính trọng và biết ơn đối với đấng sinh thành.

Mở đầu bài thơ, Nguyễn Khoa Điềm đưa ta về với khu vườn nhỏ xinh của mẹ, nơi mẹ chăm chút từng ngày để chờ ngày hái quả:

> Những mùa quả mẹ tôi hái được
> Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
> Những mùa quả lặn rồi lại mọc
> Như mặt trời, khi như mặt trăng

Hình ảnh "lặn" và "mọc" ẩn dụ cho công việc gieo trồng, chăm bón của mẹ. Dù trải qua bao nắng mưa, gió bão, mẹ vẫn cần mẫn vun trồng, chăm sóc vườn cây như chăm bẵm đàn con khôn lớn. Từ láy "chiêm chiếp" gợi lên âm thanh vui tai, náo nhiệt của bầy chim non, tạo nên khung cảnh bình yên, ấm áp. Hai câu thơ cuối khổ 1 đã khái quát trọn vẹn ý nghĩa của những mùa quả: đó là nguồn sống nuôi dưỡng gia đình tác giả.

Ở khổ thơ thứ hai, Nguyễn Khoa Điềm tiếp tục sử dụng biện pháp so sánh để diễn tả quá trình trưởng thành của con cái:

> Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
> Còn những bí và bầu thì lớn xuống
> Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
> Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi

Bí và bầu là loại cây được trồng leo, trái của nó phát triển theo phương thẳng đứng, chạm sát xuống mặt đất. Tác giả ví von sự lớn xuống của quả bầu, quả bí giống như sự lớn lên của lũ con trong gia đình, tất cả đều được nuôi dưỡng bởi đôi bàn tay cần mẫn của mẹ. Giọt mồ hôi mặn của mẹ rơi xuống thấm vào từng quả bí, quả bầu để làm nên vị ngọt, vị mát của nó. Hình ảnh ấy vừa chân thực, vừa giàu ý nghĩa biểu tượng.

Đến khổ thơ thứ ba, Nguyễn Khoa Điềm tập trung miêu tả hình ảnh người mẹ khi tuổi đã cao:

> Và chúng tôi một thứ quả trên đời
> Bảy mươi tuổi mẹ mong chờ gặt hái
> Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
> Mình vẫn còn một thứ quả non xanh

Khi bước sang tuổi bảy mươi, mẹ đã đạt tới độ chín của cuộc đời. Cùng lúc đó, con cái phải trưởng thành dù chưa hẳn đã làm được những điều to lớn nhưng ít nhất phải tự lập, vững vàng trong cuộc sống. Hai dòng thơ cuối khổ thể hiện nỗi lo lắng, day dứt của nhà thơ trước quy luật nghiệt ngã của thời gian. Sự già nua của mẹ đang đến gần, còn con cái vẫn có lúc non dại, yếu mềm.

Cuối cùng, khép lại bài thơ là cảm xúc nghẹn ngào của Nguyễn Khoa Điềm khi nghĩ về mẹ và quê hương:

> Tôi sẽ lấy chiếc gậy trong tay mẹ
> Và đi khắp miền đất nước
> Mấy hôm nay nghe bảo quả sắp trúng
> Mùa quả lớn sẽ rụng cuộc đời

Nhà thơ muốn được cầm chiếc gậy, dắt mẹ đi dạo quanh làng xóm, thăm thú cảnh đẹp quê hương. Đó là ước nguyện chân thành xuất phát từ tấm lòng hiếu thảo, yêu thương của người con. Hai câu thơ cuối bài thể hiện niềm tin tưởng vào tương lai tươi sáng của dân tộc.

Tóm lại, bằng ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh, Nguyễn Khoa Điềm đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ, hết lòng hi sinh vì con cái. Bài thơ cũng gửi gắm thông điệp ý nghĩa về tình mẫu tử thiêng liêng và trách nhiệm của mỗi người con đối với cha mẹ.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
mtuyt.౨ৎ

08/06/2025

Cho Li Be

Nguyễn Khoa Điềm là một nhà thơ tiêu biểu trong nền thơ ca Việt Nam hiện đại. Ông không chỉ nổi tiếng với những sáng tác đậm chất chính luận, mà còn ghi dấu trong lòng người đọc bằng những vần thơ giàu cảm xúc, gắn bó sâu sắc với hình ảnh con người Việt Nam. Trong bài thơ “Mẹ và quả”, Nguyễn Khoa Điềm đã thể hiện một cách sâu sắc hình ảnh người mẹ – biểu tượng của sự hi sinh, cần mẫn, âm thầm gieo trồng và nuôi dưỡng thế hệ tương lai. Đoạn thơ sau là phần tiêu biểu thể hiện rõ điều ấy:

“Những mùa quả mẹ tôi hái được
Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
Những mùa quả lặn rồi lại mọc
Như mặt trời, khi như mặt trăng.
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bí và bầu thì lớn xuống
Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.
Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?”

Bốn câu thơ đầu mở ra hình ảnh người mẹ gắn bó với công việc trồng trọt – một hình ảnh rất đỗi quen thuộc trong đời sống nông thôn. Tuy nhiên, điều khiến người đọc cảm động là dù đã “hái được”, mẹ vẫn tiếp tục “vun trồng”. Điều đó thể hiện sự bền bỉ, kiên trì và hi sinh không ngơi nghỉ của mẹ. Việc gieo trồng của mẹ không chỉ là cho mùa màng, mà còn là cho con cái – thế hệ tương lai. Hình ảnh những mùa quả “lặn rồi lại mọc” được so sánh với mặt trời và mặt trăng, gợi nên vòng tuần hoàn bất tận của sự sống, của tình thương, của sự hi sinh âm thầm mà vĩnh hằng.

Bốn câu thơ tiếp theo là sự chuyển hướng tinh tế khi tác giả đối chiếu giữa “chúng tôi” – những đứa con – và “những bí và bầu”. Trong khi con người lớn lên thì những loài cây kia “lớn xuống” – một hình ảnh vừa mộc mạc, vừa giàu sức biểu cảm. Cả hai đều là kết quả của lao động, của tình thương. Hình ảnh “giọt mồ hôi mặn” rỏ xuống “lòng thầm lặng mẹ tôi” là một ẩn dụ đầy cảm động, gợi nhắc đến những vất vả, hi sinh mà mẹ âm thầm chịu đựng. Đó là tình mẫu tử thấm đẫm trong từng hạt giống, từng tấc đất mẹ vun xới.

Bốn câu thơ cuối cùng là nơi hội tụ cao nhất của cảm xúc và tư tưởng. Người con nhận ra bản thân cũng chỉ là “một thứ quả trên đời”, lớn lên từ tay mẹ, nhờ công sức, hi sinh của mẹ. Nhưng điều khiến người đọc lặng đi là nỗi lo của tác giả: “Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi / Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?”. Ở đây, “bàn tay mẹ mỏi” là biểu tượng của thời gian, tuổi già, sự hữu hạn của đời người. Câu hỏi tu từ cuối bài là lời thức tỉnh sâu sắc: nếu người con mãi chưa trưởng thành, chưa chín chắn, thì làm sao có thể đáp đền được công ơn của mẹ? Đó cũng là nỗi trăn trở chung của bao thế hệ con cái đối với đấng sinh thành.

Bằng ngôn ngữ mộc mạc, hình ảnh gần gũi và những ẩn dụ sâu sắc, đoạn thơ đã thể hiện một cách cảm động hình ảnh người mẹ – người gieo trồng vĩ đại. Không chỉ trồng cây, mẹ còn trồng người. Mỗi chúng ta, trong hành trình trưởng thành, chính là quả ngọt của một đời người mẹ tảo tần, thầm lặng. Vì vậy, thông điệp bài thơ mang đến không chỉ là sự biết ơn, mà còn là lời nhắc nhở: hãy sống sao cho xứng đáng với công ơn dưỡng dục bao la.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved