08/06/2025

08/06/2025
08/06/2025
Tôi là Lão Hạc – một kiếp người nghèo giữa làng quê khốn khó…
Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày tôi phải bán cậu Vàng – con chó nhỏ tôi thương như ruột thịt – trời hôm ấy xám xịt như lòng tôi. Tôi nghẹn ngào vuốt ve nó lần cuối, nhìn đôi mắt trong veo ngơ ngác của nó mà lòng đau như cắt. Tôi đã lừa một sinh linh bé nhỏ, một người bạn trung thành… Tôi đã phản bội lại chút hơi ấm cuối cùng trong căn nhà rách nát. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác? Tôi già yếu, đau ốm, sống lay lắt chỉ vì chờ đứa con đi làm xa trở về. Tôi không thể tiêu vào mảnh vườn – thứ duy nhất tôi giữ lại cho nó. Bán cậu Vàng rồi, tôi sống lay lắt bằng củ chuối, rau dại… Nhưng cái đói không đáng sợ bằng nỗi dằn vặt trong tâm can. Mỗi đêm, tôi đều mơ thấy cậu Vàng nằm cuộn bên chân, ánh mắt nó buồn lắm...
Tôi chọn cái chết – không phải vì yếu đuối, mà vì tôi muốn giữ trọn lòng tự trọng. Tôi không muốn làm phiền ai, càng không muốn sống chỉ để tồn tại trong xấu hổ và dằn vặt. Tôi đã nói dối ông giáo – người hiếm hoi còn tin vào lòng người – rằng tôi được người ta giúp đỡ, nhưng thật ra tôi đã lặng lẽ xin bả chó.
Cái chết của tôi là sự lặng im cuối cùng giữa làng quê nghèo. Nhưng tôi tin, từ nơi xa xôi nào đó, con tôi sẽ hiểu: cha nó đã chết như một con người tử tế, giữ trọn nghĩa tình, dù trong tận cùng khốn khó.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời