23/06/2025

23/06/2025
23/06/2025
Trong những năm tháng kháng chiến chống Pháp đầy gian khổ nhưng cũng lẫm liệt hào hùng, thơ ca Việt Nam đã không ngừng cất lên tiếng nói của lý tưởng, của khát vọng độc lập và vẻ đẹp con người thời chiến. Trong dòng mạch đó, “Tây Tiến” của Quang Dũng nổi bật như một khúc tráng ca bi hùng, khắc họa chân dung người lính Tây Tiến vừa hào hoa, vừa oai hùng, vừa lãng mạn, vừa bi tráng. Qua bài thơ, Quang Dũng không chỉ thể hiện cái tôi nghệ sĩ tài hoa mà còn gửi gắm linh hồn của một thời đại – thời đại sống, chiến đấu và hy sinh vì lý tưởng cao đẹp.
Trước hết, Tây Tiến là bài thơ ghi dấu những tháng ngày chiến đấu gian khổ nhưng giàu chất thơ của người lính. Tây Tiến là một đơn vị quân đội đặc biệt, tập hợp nhiều thanh niên Hà Nội, trí thức, sinh viên… chiến đấu ở vùng rừng núi Tây Bắc hiểm trở. Bài thơ mở ra không gian hoang dại, hùng vĩ nhưng đầy hiểm nguy của núi rừng Tây Bắc:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi”
Thiên nhiên được tái hiện bằng những nét gân guốc, dữ dội, trắc trở như chính con đường hành quân: dốc thăm thẳm, thác gầm thét, rừng thiêng nước độc. Nhưng vượt lên trên tất cả là hình ảnh người lính hiện lên vừa can đảm, vừa lãng mạn – những con người trẻ trung vượt qua mọi khó khăn bằng tinh thần hào sảng.
Quang Dũng đã khắc họa thành công vẻ đẹp bi tráng của người lính Tây Tiến. Đó là những chàng trai ra đi “không mọc tóc”, “da xanh màu lá” – những dấu vết khốc liệt của chiến tranh. Nhưng họ vẫn “dữ oai hùm”, vẫn ung dung giữa gian khổ, sẵn sàng hy sinh mà không bi lụy:
“Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”
Chất bi – thể hiện qua cái chết nơi biên ải xa xôi – được nâng đỡ bởi chất hùng: lòng dũng cảm, tinh thần không lùi bước, tình nguyện hiến dâng tuổi trẻ cho đất nước. Ở họ, cái chết không mang màu tang tóc, mà hóa thành sự bất tử trong ký ức thi ca. Nhà thơ đã nâng tầm cái chết lên thành nghệ thuật – một cái chết đẹp như mơ: “áo bào thay chiếu anh về đất”.
Bên cạnh chất bi tráng, bài thơ còn chan chứa vẻ đẹp lãng mạn, bay bổng – một phương diện khác của người lính Tây Tiến. Trong hành trình chiến đấu đầy gian khổ, người lính vẫn mang trong mình tâm hồn nghệ sĩ. Họ yêu hoa, nhớ cố quận, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thiếu nữ vùng cao:
“Nhớ cô em gái nhỏ nhen xôi
Súng bên vai, miệng cười xinh xinh”
Hay khung cảnh đêm hội, tiếng khèn, hương sắc con gái miền sơn cước hiện lên đầy mộng mị: “em thơm áo, em đi xây hồn thơ.” Điều này cho thấy: người lính trong thơ Quang Dũng không chỉ là chiến binh, mà còn là thi sĩ – một hồn thơ sống giữa khói lửa chiến tranh. Đó là tinh thần lãng mạn hóa cuộc đời – vẻ đẹp thăng hoa của một thế hệ sống trong thời đại lý tưởng.
Thành công lớn nhất của bài thơ là sự kết hợp giữa cảm xúc cá nhân và tinh thần thời đại. Quang Dũng viết “Tây Tiến” với tư cách người trong cuộc – từng trực tiếp chiến đấu trong đoàn quân Tây Tiến. Nhưng ông không chỉ kể lại ký ức, mà còn thể hiện một cái nhìn nghệ sĩ – ngòi bút đầy chất nhạc, chất họa, chất điện ảnh: hình ảnh liên tục chuyển cảnh, phép đối lập tạo chiều sâu, giọng điệu lúc thiết tha, lúc hào hùng, lúc bi thương mà vẫn sáng ngời lý tưởng.
Tóm lại, “Tây Tiến” không chỉ là một bài thơ, mà là một khúc tráng ca của một thế hệ đã sống hết mình cho lý tưởng, một bản di chúc nghệ thuật để lại vẻ đẹp bất tử của người lính trong văn học Việt Nam hiện đại. Qua bài thơ, Quang Dũng đã khẳng định thơ ca không phải là tiếng than ai oán, mà là ánh sáng soi rọi những điều đẹp đẽ nhất của con người – ngay cả trong chiến tranh. Người lính Tây Tiến là linh hồn của một thời đại – thời đại của hào khí, của tinh thần lãng mạn cách mạng, của tuổi trẻ không tiếc đời xanh.
Aries
23/06/2025
chatGPT ghê nhỉ
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời