02/07/2025

02/07/2025
02/07/2025
Đoạn trích "Biên giới mùa xuân" mang đến một bức tranh thiên nhiên tươi mới, tràn đầy sức sống, nơi mùa xuân hiện lên với vẻ đẹp rạng rỡ và thanh khiết. Hình ảnh "Mặt trời vừa nhóm lửa" gợi lên khoảnh khắc bình minh ấm áp, khi ánh nắng đầu ngày còn e ấp, "băng kháng" như chưa kịp tỏa hết sức ấm. Sương mai mỏng manh "mắc võng vào núi" tạo nên một khung cảnh huyền ảo, nhẹ nhàng, như một bức tranh thủy mặc. Gió xuân thoảng qua mang theo hơi thở của sự sống, khiến "chủng dân" – có lẽ là những mầm non, cỏ cây – như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông dài.
Nhịp điệu của mùa xuân được tái hiện sinh động qua những âm thanh rộn rã: tiếng suối "róc rách" trong trẻo, tiếng chim "líu lo" ríu rít, như bản hòa ca của đất trời. Đất đai "sinh nổ" – cách dùng từ độc đáo gợi sự bung tỏa mãnh liệt của sự sống, từng mầm xanh, từng đóa hoa như đang vỡ òa trong niềm vui. Câu thơ "Trời bất đầu non tơ" khép lại đoạn trích với hình ảnh bầu trời trong trẻo, tinh khôi, như chính sự ngây ngô, tươi mới của mùa xuân.
Qua đoạn thơ, tác giả không chỉ vẽ nên một bức tranh xuân đẹp đẽ mà còn gửi gắm tình yêu thiên nhiên, lòng ngưỡng mộ trước sự hồi sinh kỳ diệu của đất trời. Ngôn từ giản dị nhưng giàu sức gợi, nhịp thơ nhẹ nhàng như tiếng reo vui của đất và trời, khiến người đọc như được hòa mình vào không gian trong lành, tràn đầy sức sống ấy. Đoạn trích như một lời nhắc nhở về vẻ đẹp bất tận của thiên nhiên và sự giao hòa kỳ diệu giữa con người với đất trời trong mùa xuân biên giới.
02/07/2025
Đoạn trích trong bài thơ Biên giới mùa xuân mở ra trước mắt người đọc một bức tranh thiên nhiên dịu nhẹ, thanh bình và đầy sức sống nơi biên cương Tổ quốc khi mùa xuân vừa gõ cửa. Hình ảnh "$\text{Mặt trời vừa nhóm lửa}$" không chỉ gợi ánh sáng mà còn là biểu tượng cho sự sống mới đang được khơi dậy. Ánh nắng đầu xuân "$\text{còn bâng không}$" như lơ lửng, e ấp, chưa kịp lan tỏa, tạo nên một không gian huyền ảo, trong trẻo. Cảnh vật trong đoạn thơ mềm mại và nên thơ với hình ảnh "$\text{Sương mắc võng vào núi}$", "$\text{Chùng dần trong gió xuân}$", thể hiện sự kết nối hài hòa giữa trời, đất và gió trong những ngày đầu năm mới. Đáng chú ý, nhà thơ đã sử dụng điệp ngữ "$\text{bắt đầu}$" trong các câu thơ cuối: "$\text{Suối bắt đầu róc rách}$", "$\text{Chim bắt đầu líu lo}$", "$\text{Đất bắt đầu sinh nở}$", "$\text{Trời bắt đầu non tơ}$". Sự lặp lại ấy không chỉ tạo nhịp điệu thơ nhè nhẹ, tha thiết mà còn cho thấy sự chuyển mình của cả không gian biên giới: từ yên tĩnh đến rộn ràng, từ tĩnh lặng đến sinh sôi. Đó là khoảnh khắc mùa xuân lan tỏa, đánh thức sự sống sau những ngày đông giá lạnh. Với ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm và nhẹ nhàng, đoạn thơ không chỉ miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên đầu xuân mà còn truyền tải một cảm xúc sâu lắng về sự khởi đầu, về niềm hy vọng mới, và đặc biệt là niềm tự hào trước vẻ đẹp bình yên nơi biên cương của đất nước. Bằng nghệ thuật tinh tế và cảm xúc dạt dào, nhà thơ đã đưa người đọc đến gần hơn với mùa xuân biên giới – nơi trời đất giao hòa, lòng người yên vui và quê hương tràn đầy sức sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
6 giờ trước
Top thành viên trả lời