Truyện ngắn "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh in trong tập Quê mẹ, xuất bản năm 1941. Đây là dòng chảy cảm xúc của nhân vật "tôi" - cũng chính là tác giả, về những cảm xúc đầu đời trong buổi tựu trường ba mươi năm về trước. Dòng cảm xúc được thể hiện theo trình tự thời gian. Tâm trạng nhân vật phát triển song song cùng với các sự kiện đáng nhớ trong ngày đầu tiên đi học đó. Từ cảnh cậu bé được mẹ âu yếm dắt tay dẫn đi trên con đường tới trường, đến cảnh cậu say mê nhìn ngắm ngôi trường; cảnh hồi hộp nghe thầy gọi tên, lo lắng khỉ phải rời tay mẹ để cùng các bạn vào lớp nhận chỗ của mình và học giờ học đầu tiên. Sự kết hợp hài hoà giữa bút pháp tự sự, miêu tả và cảm xúc chân thành đã tạo nên tính trữ tình đậm đà của thiên tự truyện.
Để rồi khi đã lớn khôn, mỗi lần nghĩ về ngày đầu tiên đi học, tác giả vẫn cảm thấy bồi hồi rạo rực: "Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trưởng".
Cái ngày ấy đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong kí ức, nó làm cho "lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường". Buổi sáng hôm ấy, mặt trời lên cao, sương tan dần. Bốn phía bao la một màu xanh êm dịu. Gió nhẹ thổi trên cành cây, kẽ lá. Tiếng gió rì rào như nói lên niềm vui sướng vô hạn của ngày tựu trường. Tác giả đã diễn tả những rung động cực điểm của tâm hồn bằng những hình ảnh so sánh thật đắt: "Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng".
Chính vào lúc ấy, khi đang mải mê đắm chìm trong cõi mơ tưởng thì chợt có tiếng mẹ gọi dậy khiến cậu bé giật mình trở về với hiện tại. Cậu bé vội quét nhà, xếp hàng khăn, xách cặp và líu lo hẹn với cô bé láng giềng đi nhặt hoàng lan trên đường tới trường.
Khi đến trường, cậu bé choáng ngợp trước khung cảnh sân trường dày đặc cả người. Người nào cũng quần áo sạch sẽ, gương mặt vui tươi sáng sủa. Trước cổng trường, ba ông giám thị đồng hồ vang dậy, rồi một ông cán bộ đọc tên từng người một. Khi nghe đọc đến tên, cậu bé giật mình, lúng túng, quả tim như ngừng đập, rồi cố lấy lại bình tĩnh. Rất nhiều bạn khóc thút thít vì sợ hãi. Giây phút chờ đợi người thân bỗng chấm dứt, các cậu học trò bé nhỏ bước vào con đường mới hẳn còn nhiều bỡ ngỡ khó khăn.
Buổi tựu trường của hơn sáu mươi năm về trước luôn sống lại trong tâm hồn nhà văn Thanh Tịnh, một buổi tựu trường của muôn đời. Những cảm xúc trong sáng ấy vừa là ấn tượng mãi mãi không phai trong tâm trí tác giả, vừa là dấu ấn không thể nào quên của một thời thơ ấu, gợi lên trong ký ức của những ai đã từng trải qua như một cơn gió thoảng nhẹ nhàng nhưng xao xuyến lạ kì...
câu 2. Bài văn phân tích nhân vật trong đoạn trích "Ga tàu tuổi thơ" của Vũ Thị Huyền Trang đã thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc tình cảm gia đình thiêng liêng, đặc biệt là tình anh em ruột thịt. Nhân vật anh trai trong câu chuyện là một tấm gương sáng ngời về lòng hiếu thảo, sự hy sinh và trách nhiệm với gia đình.
Đoạn trích mở đầu bằng hình ảnh hai anh em mồ côi cha mẹ, sống cùng ông bà ngoại trong một ngôi làng nghèo khó. Hai anh em được miêu tả là những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ, nhưng cũng rất mạnh mẽ, kiên cường trong hoàn cảnh khó khăn. Anh trai là người trưởng thành hơn, luôn cố gắng che chở, bảo vệ em gái. Em gái tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất hiểu chuyện, biết ơn và trân trọng tình cảm của anh trai.
Tình huống của câu chuyện xoay quanh việc hai anh em hằng ngày vẫn ngóng đợi bố mẹ tại ga tàu, dù biết rằng khả năng gặp lại rất thấp. Hình ảnh anh trai cõng em gái đi tìm bố mẹ, bất chấp nguy hiểm, đã thể hiện sự dũng cảm và lòng quyết tâm phi thường của cậu bé. Cậu bé sẵn sàng hy sinh bản thân để em gái được an toàn, điều này khiến người đọc vô cùng xúc động.
Qua hành động và lời nói của anh trai, ta thấy được tình yêu thương, sự hy sinh cao cả mà cậu bé dành cho em gái. Cậu bé luôn cố gắng che giấu nỗi đau và sự lo lắng của mình, để em gái không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Sự trưởng thành vượt tuổi của cậu bé càng được thể hiện rõ nét khi cậu bé đứng ra làm "cái nóc nhà", che chở và bảo vệ em gái trong những lúc khó khăn nhất.
Câu chuyện khép lại bằng hình ảnh cây bạch đàn ở ngõ đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa, nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hằn trong tâm trí của hai anh em. Điều này cho thấy, dù thời gian có trôi qua, những kỷ niệm đẹp đẽ về tình anh em ruột thịt vẫn luôn tồn tại và sưởi ấm trái tim của họ.
Tóm lại, câu chuyện "Ga tàu tuổi thơ" đã mang đến cho người đọc một bài học sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình anh em ruột thịt. Qua nhân vật anh trai, tác giả đã khắc họa một cách chân thực và cảm động về sự hy sinh, lòng dũng cảm và trách nhiệm của người anh trai đối với em gái. Câu chuyện cũng nhắc nhở chúng ta về giá trị của gia đình, về tình yêu thương và sự quan tâm lẫn nhau.