câu 1. Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận
câu 2. Vấn đề nghị luận : Vô cảm - một căn bệnh nguy hiểm cần lên án và bài trừ.
Phương thức biểu đạt : Nghị luận.
Nội dung chính : Đoạn trích nói về tác hại của thói vô cảm đối với đời sống con người.
Biện pháp nghệ thuật : Điệp cấu trúc "thấy...mà", liệt kê.
Tác dụng : Nhấn mạnh thái độ dửng dưng, vô cảm của con người trước những hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh của người khác. Từ đó phê phán lối sống vô cảm, thiếu tình người.
câu 5. Vô cảm là một căn bệnh nguy hiểm, nó khiến cho con người trở nên lạnh lùng, vô cảm trước những nỗi đau khổ, bất hạnh của người khác. Căn bệnh này đang ngày càng lan rộng trong xã hội hiện đại, gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho đời sống của con người.
Trước hết, vô cảm khiến cho con người trở nên ích kỉ, hẹp hòi. Họ chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, không quan tâm đến những người xung quanh. Họ sẵn sàng bỏ qua những người gặp khó khăn, bất hạnh, thậm chí còn lợi dụng họ để trục lợi. Điều này khiến cho mối quan hệ giữa con người với nhau trở nên xa cách, lạnh lùng.
Thứ hai, vô cảm khiến cho con người trở nên vô trách nhiệm. Khi gặp một người gặp nạn, họ sẽ không giúp đỡ mà chỉ đứng nhìn, hoặc thậm chí còn bỏ chạy. Điều này khiến cho những người gặp nạn rơi vào tình trạng tuyệt vọng, bế tắc.
Cuối cùng, vô cảm khiến cho con người trở nên mất đi niềm tin vào cuộc sống. Họ không còn muốn giúp đỡ người khác, không còn muốn chia sẻ với những người xung quanh. Điều này khiến cho cuộc sống của họ trở nên tẻ nhạt, vô nghĩa.
Để ngăn chặn căn bệnh vô cảm, cần có sự chung tay của toàn xã hội. Mỗi người cần nâng cao ý thức, trách nhiệm của bản thân, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Bên cạnh đó, cần tăng cường tuyên truyền, giáo dục về lòng nhân ái, vị tha cho mọi người, đặc biệt là giới trẻ.
Hãy cùng chung tay đẩy lùi căn bệnh vô cảm, xây dựng một xã hội giàu lòng nhân ái, yêu thương.