
20/08/2025
20/08/2025
Tình yêu luôn là đề tài muôn thuở trong thi ca, là nơi để các nhà thơ gửi gắm những rung động sâu sắc nhất của trái tim. Trong bài thơ “Tôi yêu em” của Puskin và “Sóng” của Xuân Quỳnh, tình yêu hiện lên với những sắc thái khác nhau, phản ánh quan niệm riêng biệt của hai tác giả ở hai nền văn hóa.
Puskin – nhà thơ Nga lãng mạn – thể hiện tình yêu như một sự hy sinh cao cả. Trong “Tôi yêu em”, ông yêu một cách âm thầm, lặng lẽ, không đòi hỏi đáp lại. Tình yêu ấy mang vẻ đẹp của sự vị tha:
“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng, Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen.” Dù không được đáp lại, ông vẫn mong người mình yêu sẽ có được hạnh phúc bên người khác. Đó là tình yêu đầy lý trí, cao thượng, vượt lên trên cái tôi cá nhân.
Ngược lại, Xuân Quỳnh – nữ thi sĩ Việt Nam – lại thể hiện tình yêu đầy bản năng, mãnh liệt và khát khao gắn bó. Trong “Sóng”, tình yêu được ví như những con sóng không ngừng vỗ về, vừa dịu dàng vừa dữ dội:
“Dữ dội và dịu êm, Ồn ào và lặng lẽ.” Tình yêu của Xuân Quỳnh là sự hòa quyện giữa lý trí và cảm xúc, giữa khát vọng sống hết mình và mong muốn được yêu thương trọn vẹn. Đó là tình yêu của người phụ nữ hiện đại, dám yêu, dám sống thật với trái tim mình.
Từ hai bài thơ, ta thấy được sự khác biệt trong quan niệm tình yêu: Puskin hướng đến sự hy sinh, cao thượng; Xuân Quỳnh hướng đến sự mãnh liệt, chân thành và gắn bó. Dù khác nhau, cả hai đều cho thấy tình yêu là một phần không thể thiếu trong đời sống con người, là nơi tâm hồn được soi sáng và thăng hoa.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời