28/08/2025

28/08/2025
28/08/2025
Mỗi buổi sáng, em đều đi học trên con đường quen thuộc dẫn từ nhà đến trường. Con đường ấy không quá dài, nhưng đã trở nên thân thuộc và gần gũi với em như một người bạn thân thiết.
Con đường trải nhựa phẳng lì, hai bên là hàng cây xanh rợp bóng. Khi nắng lên, ánh sáng len qua từng tán lá tạo thành những vệt sáng đung đưa trên mặt đường. Vào mùa thu, lá vàng rụng trải đầy lối đi, tạo nên một khung cảnh thật nên thơ. Mỗi sáng đi học, em thường thấy các cô bác quét đường đang chăm chỉ làm việc, giữ cho con đường luôn sạch sẽ. Trên via hè, những hàng quán nhỏ bán đồ ăn sáng tấp nập người qua lại. Tiếng nói cười, tiếng xe cộ tạo nên một bản hòa âm quen thuộc.
Đi trên con đường ấy, em có thể nghe thấy tiếng chim hót trên cành, ngắm nhìn dòng người vội vã, và cảm nhận được một phần nhịp sống của thành phố. Con đường không chỉ dẫn em đến trường mà còn lưu giữ biết bao kỷ niệm tuổi học trò: những buổi đi học cùng bạn, những lần trời mưa ướt áo, hay nhũng hôm đến trường trễ vội vàng chạy thật nhanh.
Em yêu con đường đi học của mình vì đó là nơi gắn bó với em mỗi ngày, là nơi bắt đầu cho những buổi học đầy ắp kiến thức và niềm vui.
28/08/2025
huy2k13Mỗi người học sinh đều có một con đường riêng để đến trường. Với em, con đường ấy không chỉ đơn giản là lối đi quen thuộc mỗi ngày, mà còn là một phần tuổi thơ thân thương, gắn bó cùng biết bao kỷ niệm.
Con đường đi học của em bắt đầu từ chiếc cổng nhà màu xanh, uốn lượn qua khu chợ nhỏ rồi dẫn thẳng đến cổng trường. Buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi hàng tre, ánh nắng vàng óng đã trải đều khắp lối. Con đường như khoác lên mình một tấm áo mới rực rỡ, vừa ấm áp vừa tươi sáng.
Hai bên đường, những hàng cây xanh mát tỏa bóng rợp. Mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, từng chùm hoa bé xíu khoe sắc hồng, sắc trắng. Đến mùa hè, lá cây dày và xanh mướt, vươn rộng như chiếc ô khổng lồ che chở cho người đi đường khỏi nắng gắt. Thỉnh thoảng, những cơn gió mát thổi qua làm lá cây xào xạc, vài chiếc lá vàng rụng xuống, xoay tròn trong không khí rồi rơi nhẹ xuống vai áo học trò.
Con đường buổi sáng luôn nhộn nhịp. Từ sớm tinh mơ, các bác hàng quán đã bày đủ thứ đồ ăn sáng thơm phức: nào xôi nóng hổi, nào bánh mì giòn tan, nào bắp luộc ngọt lành. Hương thơm theo làn gió lan tỏa khiến bụng em cứ réo lên. Dọc theo vỉa hè, những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi im lìm trong nắng, càng làm khung cảnh thêm bình yên, gần gũi.
Điều em thích nhất là tiếng cười nói rộn rã của các bạn học sinh trên đường đến lớp. Những chiếc xe đạp nối đuôi nhau, những tà áo trắng tinh khôi nổi bật dưới nắng sớm, và những chiếc khăn quàng đỏ tung bay trong gió, tất cả hòa thành một bức tranh trong sáng, hồn nhiên của tuổi học trò. Đôi khi, chúng em cùng nhau đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện, có lúc dừng lại nhặt một cánh hoa phượng rơi hay chạy nhanh khi sắp muộn học.
Ngày nào cũng vậy, con đường ấy đã trở thành người bạn đồng hành của em. Nó chứng kiến từng bước chân vội vã, từng niềm vui khi em nhận được điểm mười, hay cả những nỗi buồn khi em lỡ bị thầy cô nhắc nhở. Mỗi buổi sáng đi trên con đường quen thuộc, em lại thấy lòng tràn đầy niềm vui, háo hức đón chờ một ngày mới ở trường.
Đối với em, con đường đi học không chỉ là lối đi từ nhà đến trường, mà còn là một kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ. Mai này khi lớn lên, rời xa mái trường, chắc chắn em sẽ vẫn nhớ mãi con đường thân thương ấy – con đường gắn liền với những năm tháng đẹp nhất của đời học trò.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời