Thơ và truyện đều là những thể loại văn học, nhưng chúng khác nhau về mục đích sáng tác, nội dung, hình thức nghệ thuật và đối tượng độc giả. Thơ thường mang tính chất trữ tình, sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, âm thanh, nhịp điệu để diễn tả cảm xúc, suy nghĩ của tác giả. Truyện lại thiên về kể chuyện, miêu tả sự việc, nhân vật, tạo nên một thế giới tưởng tượng hoặc phản ánh hiện thực cuộc sống.
Phong cách cổ điển trong thơ:
* Mục đích sáng tác: Thơ cổ điển thường hướng đến việc ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên, con người, đạo đức, phẩm giá. Nó thường được viết bằng chữ Hán hoặc chữ Nôm, với các thể thơ như thất ngôn bát cú, tứ tuyệt, lục bát,...
* Nội dung: Thơ cổ điển thường đề cập đến những chủ đề truyền thống như tình yêu, quê hương, đất nước, lịch sử, triết lý,...
* Hình thức nghệ thuật: Thơ cổ điển sử dụng nhiều biện pháp tu từ như ẩn dụ, so sánh, nhân hóa, điệp ngữ,... nhằm tạo nên hiệu quả thẩm mỹ cao. Ngôn ngữ thơ cổ điển thường trang trọng, uyển chuyển, giàu nhạc tính.
* Đối tượng độc giả: Thơ cổ điển thường phù hợp với những người yêu thích văn chương cổ điển, muốn tìm hiểu về văn hóa, lịch sử Việt Nam.
Truyện không có phong cách cổ điển:
Truyện là thể loại văn học đa dạng, bao gồm nhiều thể loại nhỏ như truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện trinh thám, truyện khoa học viễn tưởng,... Mỗi thể loại truyện lại có những đặc trưng riêng về nội dung, hình thức nghệ thuật và đối tượng độc giả.
Tuy nhiên, nói chung, truyện không có phong cách cổ điển bởi nó tập trung vào việc kể chuyện, miêu tả sự việc, nhân vật, tạo nên một thế giới tưởng tượng hoặc phản ánh hiện thực cuộc sống. Truyện thường sử dụng ngôn ngữ đời thường, gần gũi với cuộc sống hàng ngày, ít sử dụng các biện pháp tu từ phức tạp. Đối tượng độc giả của truyện rất rộng, từ trẻ em đến người lớn, từ người bình dân đến trí thức.