viết bài văn phân tích một tác phẩm thơ mà em thích

thumb up 1
thumb down
Trả lời câu hỏi của tìm đường đi chong bóng tối
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

16/10/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" nằm ở phần thứ hai "Gia biến và lưu lạc" của "Truyện Kiều". Sau khi bán mình cho Mã Giám Sinh, Kiều bị hắn lừa bán vào lầu xanh của Tú Bà, tại đây, nàng đã quyết liệt chống lại âm mưu tàn ác của Tú Bà, nàng định quyên sinh để giữ tiết hạnh nhưng Tú Bà đã ngăn cản và lập mưu "đánh vào" lòng hiếu thảo của nàng, bắt nàng phải tiếp khách. Quá đau đớn, tủi nhục, Kiều bỏ trốn khỏi lầu Ngưng Bích không thành công và bị Tú Bà bắt phải ra tiếp khách. Tú Bà đã nhờ Mã Giám Sinh dỗ dành Kiều ra ở lầu Ngưng Bích, lấy cớ là chờ ngày "gả chồng". Thực chất đây là một nhà tù kín đáo, nơi đây, Kiều bị giam hãm và ngày đêm những cơn gió "hiu hiu" thổi vào càng làm cho nàng thêm ê chề, bẽ bàng.

Trước hết, Nguyễn Du đã khắc họa một cách rõ nét không gian nghệ thuật và tâm trạng của nhân vật. Đó là một không gian nghệ thuật được nhìn từ trên cao, từ xa, rộng lớn, mênh mông và hoang vắng:

"Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia."

Khung cảnh thiên nhiên trước lầu Ngưng Bích vừa cụ thể, vừa đặc trưng, nó chính là không gian tồn tại của nhân vật. Trong không gian ấy, nổi bật là hình ảnh lầu Ngưng Bích, một hình ảnh mang ý nghĩa của sự ngưng đọng. Thời gian ngừng lại, không gian đóng băng, tất cả đều tĩnh lặng, cô liêu. Và trong không gian này, con người trở nên bé nhỏ, bất lực, buồn bã và cô đơn hơn bao giờ hết.

Trong không gian nghệ thuật ấy, nổi bật là tâm trạng của nhân vật Thúy Kiều. Đó là nỗi nhớ thương da diết dành cho Kim Trọng và gia đình. Trước hết, Kiều nhớ Kim Trọng:

"Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin sương luống những rày mong mai chờ."

Nhớ tới Kim Trọng là nhớ tới lời thề đôi lứa. Lời thề ấy đã bị thực tại phũ phàng vùi dập. Kiều đau đớn tưởng tượng Kim Trọng đang ngày đêm mong ngóng mình trong vô ích:

"Bên trời góc bể bơ vơ
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai"

Nỗi nhớ của Kiều thật tha thiết, mãnh liệt! Nàng còn nhớ tới cha mẹ, nghĩ đến công lao dưỡng dục và tình cha mẹ thiêng liêng:

"Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm."

Ở đây, chúng ta thấy sự vận dụng thành ngữ dân gian rất khéo léo của Nguyễn Du. Thành ngữ "quạt nồng ấp lạnh", điển cố "sân lai", "gốc tử" đều nói lên tâm trạng nhớ thương, tấm lòng hiếu thảo của Kiều. Kiều xót xa khi cha mẹ già yếu mà ngày ngày vẫn phải tựa cửa đợi con. Nàng còn xót xa vì mình đã phụ công sinh thành nuôi dưỡng của cha mẹ. Nỗi nhớ của Kiều thật sâu sắc, mãnh liệt!

Sau khi nhớ thương người yêu và cha mẹ, Kiều đã nhìn lại thân phận mình. Ở đây, cảm hứng chủ đạo của tác giả đã chuyển sang một dòng mới. Đó là nỗi đau đớn, xót xa khi nghĩ về thân phận mình. Nhìn cảnh vật trước lầu Ngưng Bích, Kiều đã dự cảm về số phận bất hạnh của mình:

"Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?"

Hình ảnh cánh buồm thấp thoáng ngoài biển xa vừa gợi thân phận nhỏ bé, cô đơn của Kiều, vừa gợi lên cuộc đời phiêu bạt, trê lưng song gió của nàng. Tiếp đó, Kiều nhìn ra ngọn nước mới sa, nội cỏ rầu rầu:

"Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu?"

Hình ảnh ẩn dụ "hoa trôi man mác" gợi lên hình ảnh kiếp người phù du, nổi chìm, bế tắc. Rồi Kiều nhìn vào nội cỏ:

"Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh."

Từ láy "rầu rầu", "xanh xanh" gợi tả một màu u tối, ảm đạm, hoang vu, lạnh lẽo. Cuối cùng, Kiều nhìn vào tiếng sóng ầm ầm:

"Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi."

Âm thanh của tiếng sóng "ầm ầm" gợi lên bão tố phong ba, những tai họa khủng khiếp sắp ập đến đời Kiều. Như vậy, nhìn vào cảnh vật, Kiều đã dự cảm về tương lai của mình. Cuộc đời Kiều sẽ long đong, lận đận, phiêu bạt, nổi chìm, tăm tối như "hoa trôi", "cỏ rầu rầu", "sóng ầm ầm".

Như vậy, bằng bút pháp nghệ thuật đặc sắc, Nguyễn Du đã khắc họa tâm trạng nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích". Qua đó, chúng ta thấy được tài năng của ông trong việc khắc họa tâm lí nhân vật. Đồng thời, qua đoạn trích, chúng ta thấy được một trái tim nhân hậu, giàu tình yêu thương của nhà thơ dành cho nhân vật và cho cuộc đời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Ph Long

17/10/2025

Tố Hữu là nhà thơ lớn của nền thơ hiện đại Việt Nam. Với bảy tập thơ lớn, thơ ông được xem là biên niên sử bằng thơ của cách mạng Việt Nam. Đối với Tố Hữu, con đường thơ ca cũng là con đường cách mạng. Thơ ông song hành với con đường cách mạng và phản ánh những chặng đường cách mạng quan trọng của dân tộc. Bài thơ Nhớ đồng là nỗi niềm thương nhớ đồng quê, cảnh vật con người, đồng bào đồng chí của người tù cộng sản trẻ tuổi trong những ngày tháng bị giam ở nhà lao Thừa Thiên Huế.

    Tháng 7 năm 1939 Tố Hữu bị thực dân Pháp bắt và giam tại nhà tù Thừa Thiên Huế. Tuy bị giam cầm trong tù ngục nhưng ông vẫn làm thơ. Bài thơ Nhớ đồng được sáng tác trong hoàn cảnh đó và được trích trong tập thơ: Từ ấy trong phần xiềng xích. Đây là một bài thơ tiêu biểu của tập thơ Từ ấy.

    “Cô đơn thay là cảnh thân tù/ Tai mở rộng và lòng sôi rạo rực..” đó là cảm giác rõ nhất khi Tố Hữu bị bắt, cách biệt với cuộc sống bên ngoài. Vì vậy một âm thanh, một tiếng động nào bên ngoài dội vào cũng gợi lên trong lòng nhà thơ một nỗi nhớ da diết khôn nguôi. Không phải là tiếng chim tu hú khắc khoải gọi hè như trong bài thơ Khi con tu hú, mà là một tiếng hò quen thuộc của đồng quê:

Gì sâu bằng những trưa thương nhớ

Hiu quạnh bên trong một tiếng hò!

    Bài thơ gợi từ tiếng hò thân thuộc trở thành điệp khúc trở đi trở lại: Nỗi thương nhớ; nỗi hiu quạnh. Bằng cách lặp đi lặp lại 4 lần hình ảnh một tiếng hò nhà thơ đã nói lên được sự đồng cảm với tâm trạng cô đơn, cảm giác lạnh lẽo của người tù.

    Tiếng hò như một điểm nhấn gợi nhớ, khiến cho bao nhiêu hình ảnh quen thuộc của đồng quê hiện về:

Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi

Đâu ruồng che mát thở yên vui

Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn

Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi?

    Âm thanh tiếng hò gợi nhớ về quê hương. Thế giới bên ngoài là đồng quê, hình ảnh con người, mùi hương, màu sắc, âm thanh. Đó là những hình ảnh thân thuộc, da diết của quê hương, xứ sở. Trong xa cách, nỗi nhớ của nhà thơ dường như da diết hơn. Trong xa cách, hình ảnh, mùi vị, âm thanh, màu sắc của quê hương càng trở nên gần gũi lạ thường.

    Nỗi nhớ đồng quê ấy còn là nỗi nhớ con người lao động – những người dân quê cần cù, chất phác, quen “dãi gió dầm mưa”,”hiền như đất”, “rất thật thà”:

Đâu những lưng cong xuống luống cày

Mà bùn hy vọng nức hương ngây

Và đâu hết những bàn tay ấy

Vãi giống tung trời những sớm mai?

    Đó là những người dân cày quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Đó người nông dân với luống cày vất vả, gian nan, lưng còng theo năm tháng. Thế nhưng, ở họ, toát lên một vẻ đẹp sáng ngời của phẩm chất trong sáng, dù có ở trong bùn đen nhưng vẫn nức hương. Chính họ, chính những người lao động chân chất thôn quê ấy còn là những người gieo những tia hi vọng vào tương lai.

    Nhà thơ tiếp tục nỗi nhớ của mình với các hình ảnh: sương, lúa, tiếng xe lùa nước, giọng hò. Tất cả đều là hình ảnh, âm thanh thân thuộc của đồng quê. Và nhà thơ nhớ da diết những hình ảnh ấy. Từ nỗi nhớ ấy, nghĩ về cảnh tù đày của bản thân, một chút chạnh lòng chợt len lỏi trong tâm khảm nhà thơ cách mạng:

Đâu dáng hình quen, đâu cả rồi

Sao mà cách biệt, quá xa xôi

Chao ôi thương nhớ, chao thương nhớ

Ôi mẹ già xa đơn chiếc ơi!

    Tất cả những gì quen thuộc nhất, thân thương nhất, nhưng giờ đây “đâu cả rồi“. Một câu hỏi lớn vang lên không lời đáp như là một nhát dao đâm vào lòng người tù, trở nên đau đớn, xót xa. Giờ đây, khi ở trong lao, mọi thứ đã cách biệt và trở nên xa xôi hơn bao giờ hết. Chao ôi thương nhớ, điệp khúc lặp lại hai lần trong câu thơ đã thể hiện nỗi nhớ da diết khôn nguôi của nhà thơ. Và trong nỗi nhớ thương ấy, hiện lên hình ảnh người mẹ già – người mà tác giả nhớ nhất trong nỗi nhớ của mình.

    Mạch thơ tiếp diễn với nỗi nhớ thương da diết, dâng trào. Khi người ta nhớ, người ta thương mà không được nhìn, không được ngắm, không được trở về để yêu thương thì càng khiến con người thêm day dứt, thêm cồn cào ruột gan. Và sau những thoáng buồn thương cho cảnh ngộ của mình trong tù, người chiến sĩ thiết tha yêu cuộc sống lại kiên trì – đấu tranh với những giây phút yếu mềm để vượt lên. Anh nhớ lại hình ảnh của chính mình của “những ngày xưa”, từ cái thời “băn khoăn đi kiếm lẽ yêu đời”, “theo mãi vòng quanh quẩn” để có ngày đến với cách mạng, gặp gỡ lí tưởng cộng sản. Và thế là người tù lại khát khao tự do, thèm muốn được thoát khỏi lao tù để lại được dấn thân vào trường tranh đấu vì sự nghiệp cách mạng.

Rồi một hôm nào, tôi thấy tôi

Nhẹ nhàng như con chim cà lơi

Say hương đồng vui ca hát

Trên chín tầng cao bát ngát trời

    Hình ảnh con chim sơn ca như là một biểu tượng cho ước muốn được tung bay trên bầu trời tự do bát ngát, được trở lại với hoạt động trong lòng dân, được trở về với cuộc sống con người tự do. Đây là tâm trạng vui nhất của người chiến sĩ trong tù.

    Diễn biến tâm trạng của tác giả trong bài thơ được thể hiện khá chân thực, trọn vẹn và liền mạch. Nỗi nhớ được đánh thức từ một “tiếng hò đưa hố não nùng“. Tiếng hò gợi dậy thế giới đồng quê bên ngoài từ cảnh sắc đến những dáng hình quen thuộc. Rồi nhớ về những ngày còn được thỏa sức hoạt động cho cách mạng, cuối cùng lại trở lại thực tại đau thương của cảnh nhà tù và khát vọng muốn được tự do, được cống hiến. Cả bài thơ thấm đượm nỗi nhớ thương da diết, khôn nguôi; khiến độc giả thêm cảm phục hình ảnh người chiến sĩ cách mạng – nhà thơ Tố Hữu.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved