Bài làm:
Hình ảnh người lính luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà văn, nhà thơ. Trong nền văn học Việt Nam, ta bắt gặp người lính trong "Đồng Chí" của Chính Hữu vừa mộc mạc, bình dị trong tình đồng chí nhưng cũng không kém phần anh dũng, kiên cường. Và đến với "Tây Tiến" của Quang Dũng, ta lại thấy được vẻ đẹp hào hoa, bi tráng của những người lính trong kháng chiến chống Pháp. Qua hai bài thơ này, chúng ta sẽ thấy rõ hơn vẻ đẹp của những người lính cụ Hồ trong kháng chiến chống Pháp.
Trước hết, cả "Đồng Chí" và "Tây Tiến" đều khắc họa hình ảnh người lính với tình đồng chí, đồng đội cao đẹp. Trong "Đồng Chí", họ là những người xa lạ nhưng cùng chung lí tưởng, nhiệm vụ, cùng đứng trong hàng ngũ quân đội cách mạng. Còn trong "Tây Tiến", họ là những chàng trai Hà thành khoác áo lính lên đường chiến đấu. Dù xuất thân, hoàn cảnh khác nhau nhưng họ đều chiến đấu trong một đội quân, chung một lý tưởng cứu quốc, chung một chiến hào, chung một lối đi. Tình cảm đồng chí, đồng đội ấy càng trở nên bền chặt nhờ sự gắn bó, sẻ chia trong cuộc sống chiến đấu gian khổ:
"Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ"
(Đồng Chí - Chính Hữu)
Hay:
"Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời;
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi"
(Tây Tiến - Quang Dũng)
Không chỉ vậy, người lính trong hai bài thơ còn mang vẻ đẹp của sự gan dạ, kiên cường, sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy, thậm chí là hi sinh tính mạng. Trong "Đồng Chí", đó là những người lính nông dân mặc áo lính, cầm súng chiến đấu với tinh thần lạc quan, dũng cảm:
"Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính"
hay:
"Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá chân không giày..."
Còn trong "Tây Tiến", người lính hiện lên với vẻ đẹp bi tráng, hào hoa:
"Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc,
Quân xanh màu lá dữ oai hùm.
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm."
Họ là những con người sẵn sàng từ bỏ tất cả để cống hiến tuổi xuân, sức trẻ cho Tổ quốc:
"Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh"
Tuy nhiên, dù mang vẻ đẹp nào thì người lính trong hai bài thơ đều toát lên tinh thần lạc quan, yêu đời, niềm tin vào tương lai tươi sáng. Họ luôn hướng về phía trước, về ngày đất nước giành được độc lập, tự do:
"Dữ oai hùm miệng cười buốt giá"
(Tây Tiến - Quang Dũng)
Hay:
"Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo"
(Đồng Chí - Chính Hữu)
Như vậy, qua hai bài thơ "Đồng Chí" và "Tây Tiến", ta thấy được hình ảnh người lính trong kháng chiến chống Pháp hiện lên thật đáng trân trọng, tự hào. Họ là những con người mang vẻ đẹp giản dị, mộc mạc nhưng cũng rất phi thường, hào hùng.