Dưới mái trường thân yêu này, tôi đã được học với rất nhiều thầy cô giáo. Mỗi người đều mang một phong cách và cá tính riêng, nhưng người để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm nhất chính là thầy giáo dạy thể dục - thầy Nam.
Thầy Nam năm nay khoảng 30 tuổi. Tuy nhiên, so với tuổi thì thầy có vẻ già hơn bởi những vất vả của nghề giáo đã in hằn lên vầng trán và đôi mắt thầy. Dáng người thầy cao gầy, nước da ngăm đen vì những ngày tháng miệt mài bên giáo án, tận tụy với học trò. Khuôn mặt vuông chữ điền toát lên nét cương nghị, nghiêm túc nhưng cũng rất hiền hậu. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đôi mắt ấy luôn nhìn học trò bằng cái nhìn trìu mến đầy tình yêu thương. Với đôi mắt ấy, chúng tôi cảm nhận được sự cổ vũ, động viên mỗi khi mắc lỗi hay mệt mỏi sau mỗi giờ học. Nụ cười của thầy vô cùng ấm áp và dễ gần. Mỗi lần thầy cười, hàm răng trắng và đều đặn lộ ra, khoe trọn vẻ hiền lành, chất phác của thầy.
Mái tóc của thầy được cắt tỉa gọn gàng, càng tôn lên vẻ điển trai, lịch lãm. Mỗi khi đến trường, thầy đều mặc trang phục giản dị với áo sơ mi và quần âu đen. Nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến học trò thêm yêu quý và kính trọng thầy hơn. Đặc biệt, tôi rất thích giọng nói trầm và hơi khàn của thầy. Mỗi giờ học thể dục, thầy say sưa giảng giải về các kĩ thuật đá bóng, chạy tiếp sức, nhảy xa... Giọng nói ấy đã truyền cảm hứng cho tôi và các bạn học sinh về lợi ích và niềm vui của việc tập thể dục, rèn luyện sức khỏe.
Mỗi giờ học của thầy đều rất thú vị và bổ ích. Thầy luôn bắt đầu bằng một trò chơi nhỏ để làm nóng cơ thể, tạo không khí vui vẻ, thoải mái cho học sinh. Sau đó, thầy sẽ hướng dẫn chúng tôi từng kĩ thuật của môn thể thao đó. Thầy rất kiên trì chỉ bảo từng động tác cho chúng tôi, dù có phải lặp đi lặp lại nhiều lần. Đối với những bạn yếu kém, thầy đặc biệt quan tâm và nhắc nhở nhiều hơn. Có những hôm trời mưa to, thầy vẫn đến trường chuẩn bị sân bãi cho kịp buổi học. Sự nhiệt huyết và tấm lòng thầy dành cho học trò thực sự khiến tôi cảm động và khâm phục.
Có một kỉ niệm mà tôi nhớ mãi. Hôm ấy là buổi học thể dục vào ngày mưa. Thầy vẫn quyết định cho chúng tôi tập luyện như thường lệ. Tuy nhiên, sau khoảng mười lăm phút khởi động, trời đổ mưa to kèm theo sấm chớp. Nhìn bầu trời u ám, ai cũng ngại ngùng và muốn rời khỏi sân tập. Lúc đó, thầy Nam đã đề xuất ý kiến thu dọn đồ đạc và hẹn học sinh tập trung vào tiết sau. Tuy nhiên, đa số các bạn đều tỏ ra lo lắng và muốn về nhà ngay lập tức. Thấy vậy, thầy liền mỉm cười và nói: "Các em cứ yên tâm nghỉ ngơi, chờ mưa tạnh rồi hãy về. Nếu hôm nay ai về mà bị ốm, thầy sẽ không tha đâu!". Nghe vậy, tất cả đều vui vẻ nghe theo lời thầy. Chúng tôi cùng nhau gấp gọn thảm yoga, cất gậy đánh bóng chày vào kho. Trong ánh đèn đường le lói, tiếng nói chuyện rôm rả vang vọng khắp sân trường. Thì ra, mọi người đều đến từ những vùng quê khác nhau, chưa quen biết nhau nhiều. Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới chợt nhận ra rằng lớp mình có rất nhiều bạn giỏi giang, đáng mến.
Buổi học thể dục vào ngày mưa ấy trở thành một kỉ niệm đáng nhớ đối với tôi. Nó không chỉ giúp tôi hiểu hơn về thầy Nam mà còn khơi dậy trong tôi tình yêu thương, gắn bó với bạn bè và mái trường.
Tôi rất trân trọng và biết ơn những gì thầy Nam đã dành cho chúng tôi. Hình ảnh người thầy tận tụy, nhiệt huyết ấy sẽ mãi là một phần kí ức tươi đẹp trong tâm trí tôi.