avatar
level icon
Quan Ly

9 giờ trước

Câu 1: Anh/chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh tình mẫu tử qua hai đoạn thơ sau: BẾP QUÊ Mẹ ngồi nhóm bếp lá dừa Khói lên mây trắng cho vừa hoàng hôn Bếp quê nào có nghèo hơn Ch...

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Quan Ly
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

9 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo

Tình mẫu tử luôn là chủ đề bất tận trong văn chương, bởi nó mang ý nghĩa thiêng liêng và cao cả. Hai đoạn thơ trên đều khắc họa hình ảnh người mẹ tần tảo, hy sinh vì con cái. Tuy nhiên, mỗi đoạn thơ lại có những nét riêng biệt, tạo nên những cung bậc cảm xúc khác nhau cho người đọc.

Đoạn thơ thứ nhất mở đầu bằng hình ảnh “bếp quê”, nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm tuổi thơ của tác giả. Bếp quê là nơi ấm áp, sum vầy, là nơi gắn liền với hình ảnh người mẹ hiền hậu, chịu thương chịu khó. Hình ảnh “mẹ ngồi nhóm lửa” gợi lên sự gần gũi, thân quen, khiến ta nhớ về những ngày tháng ấu thơ được mẹ yêu thương, che chở.

“Lá dừa khói lên mây trắng”, “cho vừa hoàng hôn” là những hình ảnh ẩn dụ cho sự hi sinh thầm lặng của người mẹ. Mẹ luôn dành trọn vẹn tình yêu thương cho con cái, dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ đến đâu.

Hình ảnh “nọc nhằn hằn dấu tay chai” là minh chứng rõ ràng cho sự vất vả, lam lũ của người mẹ. Mẹ đã phải trải qua bao nhiêu gian nan, thử thách để nuôi dưỡng con cái khôn lớn. Câu thơ “theo năm tháng lớn lên rồi… con xa!” như một lời khẳng định về tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho con. Dù con có trưởng thành, có rời xa vòng tay mẹ, nhưng tình yêu thương ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim con.

Đoạn thơ thứ hai tiếp tục khắc họa hình ảnh người mẹ nông thôn tần tảo, hy sinh vì con cái. Hình ảnh “cành bàng thả lá heo may”, “gầy gò cái dáng khô gầy” gợi tả vẻ đẹp giản dị, mộc mạc của người mẹ. Mẹ là người phụ nữ bình dị, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh phi thường.

Hình ảnh “vá bao mong ước, tay sần mũi kim” thể hiện sự tần tảo, chăm chỉ của người mẹ. Mẹ luôn dành trọn tâm huyết để chăm sóc, vun vén cho gia đình. Hình ảnh “bát canh đắng là chân chim lẫn vài con tép” là minh chứng cho sự hy sinh thầm lặng của người mẹ. Mẹ sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn, gian khổ để mang đến cho con cái cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hai đoạn thơ đều thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Tình yêu thương của mẹ dành cho con là vô điều kiện, không gì có thể thay đổi. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp tới người đọc rằng hãy luôn trân trọng, yêu thương và biết ơn công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
huyenvo

8 giờ trước

Trong kho tàng văn học Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là nguồn cảm hứng bất tận, nơi kết tinh những giá trị cao đẹp của tình yêu thương, sự hy sinh và đức nhẫn nại. Hai đoạn thơ “Bếp quê” của Nguyễn Giang San và “Mẹ” của Nguyễn Ngọc Oánh, dù được viết ở hai thời điểm khác nhau, đều là khúc ca ngợi thiêng liêng về tình mẫu tử, nhưng mỗi bài lại có một sắc thái riêng: một bên là tình mẹ ấm áp, dịu dàng trong gian khó; bên kia là tình mẹ lam lũ, nhọc nhằn mà thẳm sâu yêu thương.

Trong đoạn thơ “Bếp quê”, Nguyễn Giang San tái hiện hình ảnh người mẹ thôn quê mộc mạc, hiền từ bên bếp lửa thân thương – biểu tượng của mái ấm và tình yêu vô điều kiện. Chỉ bằng vài câu thơ, tác giả đã khắc họa rõ nét dáng mẹ “ngồi nhóm bếp lá dừa”, khói bếp hòa cùng “mây trắng cho vừa hoàng hôn”. Khói bếp không chỉ là hình ảnh của lao động quen thuộc, mà còn như một sợi dây nối giữa đất và trời, giữa mẹ và con, ấm áp mà thiêng liêng. Mẹ nghèo nhưng không thiếu tình thương: “Bếp quê nào có nghèo hơn / Chắt chiu mẹ giữ yêu thương từng ngày.” Cái “chắt chiu” ấy chính là bản chất của tình mẫu tử – âm thầm, bền bỉ, tích góp từng hạt yêu thương nuôi con khôn lớn. Ở khổ thơ sau, nỗi vất vả của mẹ được diễn tả qua “tay chai”, “nhọc nhằn”, “trăm đắng nghìn cay”, nhưng điều khiến người đọc xúc động nhất là câu thơ: “Cho môi con thắm nụ cười / Theo năm tháng lớn lên rồi… con xa!” – một nốt trầm da diết của tình mẹ. Mẹ hy sinh cả đời chỉ mong con hạnh phúc, nhưng rồi con lại rời xa vòng tay ấy. Nỗi buồn ấy vừa thực vừa nhân văn, khiến tình mẹ hiện lên càng sâu đậm, cao cả.

Nếu “Bếp quê” là bức tranh ấm áp trong gam màu hoàng hôn, thì “Mẹ” của Nguyễn Ngọc Oánh lại mang sắc thái hiện thực và trần trụi hơn, gợi thương cảm về thân phận người mẹ nghèo nơi thôn dã. Ngay từ những câu đầu, hình ảnh “Mẹ gầy, cái dáng khô gầy cành tre” đã khiến ta thấy nhói lòng. Những chi tiết “gót chai nứt nẻ”, “ngón chân tòe” là những vết hằn của lao động cực nhọc, gợi cả một đời lam lũ, chịu thương chịu khó. Không chỉ thế, mẹ còn hiện lên trong khung cảnh quen thuộc, thân thương: “Mẹ ngồi vá áo trước sân / Vá bao mong ước, tay sần mũi kim”. Động tác vá áo vừa mang nghĩa thực – chăm lo cho con từng manh áo – vừa mang nghĩa ẩn dụ – mẹ vá cả những ước mơ, hy vọng cho con, dẫu biết đời mình chỉ còn lại những nếp nhăn và nhọc nhằn. Hai câu kết, “Bát canh đắng là chân chim / Lẫn vài con tép Mẹ tìm dành con”, là đỉnh điểm của sự xúc động: mẹ nhường con từng con tép nhỏ, gói trọn tình thương trong bát canh đạm bạc. Ẩn sau đó là tình yêu thương vô bờ bến, là sự hy sinh thầm lặng mà bao la.

Cả hai đoạn thơ đều khắc họa tình mẫu tử bằng những hình ảnh quen thuộc, giản dị – bếp lửa, khói chiều, tay vá áo, bát canh nghèo – nhưng đều tỏa sáng bởi tình thương vô ngần. Nếu ở “Bếp quê”, người mẹ hiện lên dịu dàng, ấm áp trong tình yêu con và nỗi nhớ thương khi con xa, thì ở “Mẹ”, hình ảnh người mẹ lại đậm nét chịu thương chịu khó, tảo tần suốt đời vì con. Cả hai đều cho thấy tình mẫu tử là ngọn lửa không bao giờ tắt, dù trong nghèo khó, khổ đau, nó vẫn cháy âm ỉ, sưởi ấm tâm hồn con người.

Từ hai đoạn thơ ấy, ta thêm trân trọng công lao và tình yêu của những người mẹ Việt Nam – những con người bình dị mà vĩ đại. Họ là bếp lửa sưởi ấm đời con, là bàn tay vá áo, là giọt mồ hôi rơi trên ruộng đồng, là bát canh nghèo thấm vị tình thương. Dẫu cuộc đời có đổi thay, hình ảnh người mẹ trong thơ vẫn mãi là biểu tượng bất tử của tình yêu thương, đức hi sinh và lòng nhân hậu – thứ ánh sáng khiến cho mọi “bếp quê” mãi còn ấm trong tâm hồn mỗi người con.

 

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved