9 giờ trước
 
 
9 giờ trước
8 giờ trước
Trong văn xuôi Việt Nam đương đại, Nguyễn Ngọc Tư được xem là “người kể chuyện của những phận người nhỏ bé”. Ngòi bút của chị luôn hướng về những con người nghèo khó, chịu nhiều thiệt thòi nhưng vẫn đau đáu tình thương và nhân tính. Truyện ngắn “Đời như ý” là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách ấy, trong đó hình tượng chú Đời hiện lên như một biểu tượng của tình phụ tử thiêng liêng, của nghị lực và lòng nhân hậu giữa cuộc đời cơ cực.
Chú Đời là một người hát rong mù lòa, sống cùng vợ và hai con gái – Như và Ý – trong một gia đình nghèo khổ nơi phố thị. Cuộc sống của chú là chuỗi ngày mưu sinh nhọc nhằn: hát dạo, bán vé số, chạy ăn từng bữa. Vợ chú nửa tỉnh nửa mê, hai đứa con gái lại lem luốc, xấu xí. Thế nhưng trong nghịch cảnh ấy, chú vẫn sống hiền lành, bao dung và biết bằng lòng với hiện tại. Nguyễn Ngọc Tư viết: “Gia đình chú bốn người sống rất hạnh phúc, vui vì vừa lòng với những gì mình đang có.” Đó không chỉ là lời kể, mà là triết lý sống giản dị của người nghèo – tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhoi, trong tình yêu thương chứ không phải vật chất.
Hình ảnh chú Đời trở nên cảm động nhất khi buộc phải bán con gái út – bé Ý – cho dì Liễu để có tiền trang trải cuộc sống. Đó không phải là hành động của người cha tàn nhẫn, mà là sự lựa chọn đớn đau của một người cha bất lực. Chú thương con, nhưng càng thương, càng thấy xót vì không đủ sức nuôi con nên người. Khoảnh khắc chú chải tóc, dặn con mặc áo màu xanh, dặn vợ “hôn nó một cái đi, mai mốt nó không ở với nhà mình nữa” là một trong những chi tiết nhân văn nhất của truyện. Người cha mù không nhìn thấy màu xanh, nhưng lại muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào lòng – như muốn giữ lại chút ánh sáng cuối cùng của đời mình.
Thế nhưng, cuộc đời nào có “như ý”. Con Ý vì thương cha mà tìm cách trở về, khiến chú phải giả vờ tàn nhẫn – nói rằng nó không phải con ruột, rằng chú chỉ nuôi để bán – chỉ để ép nó rời đi, được sống khá hơn. Đó là bi kịch của tình thương bị hiểu lầm. Khi con Ý bỏ đi biệt tích, chú mang trong lòng nỗi day dứt khôn nguôi. Câu hát nghẹn ngào của chú – “Nuôi con khôn lớn không mong gì con nuôi lại mẹ...” – là tiếng khóc không lời của một người cha nhân hậu, yêu con đến mức sẵn sàng chịu tiếng ác để con có cuộc sống tốt hơn.
Chú Đời là hiện thân cho nỗi khổ của những kiếp người nghèo bị cuộc đời dồn ép, nhưng cũng là minh chứng cho vẻ đẹp lặng thầm của tình người. Dù mù lòa, nghèo túng, bệnh tật, chú vẫn kiên cường, vẫn sống trọn với nghĩa vợ chồng, cha con. Tình thương ấy không ồn ào mà âm ỉ, dai dẳng, như ánh sáng nhỏ nhoi soi lên bóng tối của kiếp người cùng khổ. Cái chết của chú ở cuối truyện – “đi vào giấc ngủ dài trong tiếng hát ầu ơ của người vợ” – không chỉ khép lại một số phận, mà còn mở ra một dư âm buồn thương về những con người “sống đẹp trong nghèo khó”.
Bằng ngòi bút giản dị mà sâu sắc, Nguyễn Ngọc Tư đã dựng nên hình tượng chú Đời như một biểu tượng nhân bản của lòng yêu thương và sự hy sinh. Qua nhân vật này, tác giả gửi gắm một thông điệp đầy ám ảnh: cuộc đời không bao giờ như ý, nhưng con người vẫn có thể sống đẹp bằng tình thương và lòng bao dung. Chính điều đó khiến chú Đời, dù chỉ là một người hát rong mù lòa, vẫn trở thành ánh sáng nhân hậu giữa cuộc đời tối tăm.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
4 giờ trước
4 giờ trước
Top thành viên trả lời