5 giờ trước

5 giờ trước
4 giờ trước
Tình Mẹ và Hồi Ức: So sánh thơ Chế Lan Viên và Đỗ Trung QuânHai đoạn thơ, dù sử dụng giọng điệu và hình thức thể hiện khác nhau, đều chạm đến một chủ đề sâu sắc và phổ quát: Tình mẫu tử và nỗi đau của thời gian, chia ly. Nếu Chế Lan Viên tập trung vào sự tê tái của hồi ức cụ thể, thì Đỗ Trung Quân lại khắc họa sự mất mát, lãng quên trong dòng chảy vô thường.1.
Hồi ức Cụ thể và Nỗi đau Hiện tại (Chế Lan Viên)Đoạn thơ "Canh cá tràu" của Chế Lan Viên sử dụng hình ảnh vật chất, cụ thể để khơi gợi cảm xúc:Hồi ức Món ăn: Hình ảnh "Canh cá tràu mẹ thường hay nấu khế / Khế trong vườn thêm một chút rau thơm" là một chi tiết giản dị, quen thuộc nhưng mang sức nặng của cả một quá khứ. Món ăn trở thành biểu tượng của sự chăm sóc, tình yêu thương và mái ấm.Sự đối lập Thời gian: Tác giả tạo ra sự đối lập mạnh mẽ giữa hồi ức (sự thường xuyên của món canh) và thực tại chia ly ("nửa đời xa cách mẹ / Ba mươi năm trở lại nhà").Kết thúc Nước mắt: Sự gặp gỡ giữa quá khứ và hiện tại tại "mâm cơm" giản dị đã tạo nên một khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc. "Nước mắt xuống mâm cơm" không chỉ là nỗi xúc động vì đoàn tụ, mà là sự tê tái nhận ra mẹ đã già yếu hoặc không còn, và món canh giờ đây trở thành hiện thân cuối cùng của tình mẹ.$\rightarrow$ Chế Lan Viên đo lường nỗi đau bằng thời gian xa cách và sự tiếc nuối trước hương vị đã mất.2.
Hồi ức Mơ hồ và Sự Vô thường (Đỗ Trung Quân)Đoạn thơ "Mẹ ta trả nhớ về không" của Đỗ Trung Quân mang giọng điệu triết lý, chiêm nghiệm về sự lãng quên, được thể hiện qua cấu trúc đối xứng và sự tương phản giữa cười và khóc:Cấu trúc Đối xứng Bi kịch: "Ta đi thì cười" (niềm hân hoan tuổi trẻ) đối lập với "mẹ ta thì khóc" (nỗi lo lắng, chia ly); và ngược lại, "ta về thì khóc" đối lập với "mẹ cười lạ không ông". Sự đối xứng "khóc – cười" lặp lại nhấn mạnh sự trớ trêu, bi kịch của sự trưởng thành và thời gian.Mất mát và Lãng quên: Nỗi đau được đẩy lên đỉnh điểm khi tác giả phải đối mặt với sự lãng quên của mẹ ("mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi"). Mẹ không còn nhớ mặt con, hỏi con về chính con. Đây là nỗi đau thấu tận tâm can, lớn hơn sự chia xa vật lý.Triết lý Vô thường: Câu kết "trăm năm lại bụi hồng... rồi... đi..." mang tính thiền vị, chiêm nghiệm về sự hữu hạn của đời người và quy luật tan biến của sinh tử.$\rightarrow$ Đỗ Trung Quân đo lường nỗi đau bằng sự tan rã của ký ức và sự bất lực trước sự lãng quên của thời gian.
Đánh giá ChungĐặc điểm"Canh cá tràu" (Chế Lan Viên)"Mẹ ta trả nhớ về không" (Đỗ Trung Quân)Bối cảnh cảm xúcNỗi niềm hối tiếc, vỡ òa khi trở về.Nỗi buồn triết lý, đau đớn trước sự mất mát ký ức.Biểu tượngMón canh, hương vị (Hồi ức vật chất).Nụ cười/nước mắt, trí nhớ (Trạng thái tinh thần).Giọng điệuTrầm lắng, trực tiếp, đầy xúc động.Chiêm nghiệm, mang tính chất tự vấn và bi kịch.Giá trịSự trân trọng những điều nhỏ bé, giản dị làm nên tình mẫu tử.Sự bất lực của con người trước quy luật sinh lão bệnh tử.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
1 giờ trước
Top thành viên trả lời