Bài thơ "Mây và sóng" của Ta-go:
Bài thơ "Mây và sóng" của nhà thơ Ta-go đã khắc họa một cách tinh tế và sâu sắc tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý. Qua cuộc trò chuyện tưởng tượng giữa em bé với mây và sóng, tác giả đã thể hiện rõ nét tâm hồn ngây thơ, trong sáng của tuổi thơ cũng như lòng hiếu thảo, yêu thương mẹ vô bờ bến.
Em bé trong bài thơ được mời gọi đến với thế giới kỳ diệu của mây và sóng. Nơi đó có những trải nghiệm thú vị, hấp dẫn như "lượn bay trên chín tầng mây", "lăn mãi vào bờ biển bạc", "lặn xuống đáy biển chơi vơi". Tuy nhiên, trước lời mời gọi ấy, em bé vẫn luôn nhớ về mẹ, không muốn rời xa mẹ dù chỉ một phút giây. Em bé đã khéo léo từ chối lời mời bằng những câu hỏi ngây thơ, đáng yêu: "Nhưng làm thế nào mình lên đó được?", "Làm sao có thể ra ngoài đó được?". Điều đó cho thấy em bé luôn đặt mẹ lên trên tất cả, sẵn sàng hy sinh niềm vui riêng vì mẹ.
Hình ảnh thiên nhiên được sử dụng trong bài thơ rất đẹp đẽ, giàu sức gợi. "Mây", "sóng" là những hình ảnh quen thuộc, gần gũi với tuổi thơ. Tác giả đã sử dụng biện pháp nhân hóa để miêu tả mây và sóng như những con người có suy nghĩ, hành động. Mây thì "ôm ấp", "nằm ngủ ngon lành", sóng thì "ca hát", "nhảy múa". Những hình ảnh ấy vừa tạo nên vẻ đẹp cho bài thơ, vừa ẩn dụ cho những điều tốt đẹp, hấp dẫn trong cuộc sống.
Bên cạnh đó, biện pháp tu từ so sánh được sử dụng rất hiệu quả trong bài thơ. Hai câu thơ: "Con là mây và mẹ sẽ là trăng/ Con là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ" đã thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc. Con là mây, là sóng - những thứ tồn tại tự do, phóng khoáng; còn mẹ là trăng, là bến bờ - những thứ vững chãi, ấm áp, che chở cho con. So sánh như vậy, tác giả muốn khẳng định rằng tình yêu thương của mẹ dành cho con là vô cùng to lớn, vĩ đại.
Câu hỏi cuối bài thơ: "Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào." đã khẳng định tình mẫu tử bất diệt, vượt qua mọi không gian và thời gian. Dù ở đâu, dù ở phương nào, tình yêu thương của mẹ dành cho con vẫn luôn trọn vẹn, bao la.
Qua bài thơ "Mây và sóng", Ta-go đã gửi gắm đến người đọc một thông điệp ý nghĩa về tình mẫu tử. Đó là tình yêu thương, sự hi sinh, bao dung của người mẹ dành cho con cái. Mỗi người cần phải biết trân trọng, yêu thương mẹ của mình.
Bài thơ "Chuyện cổ tích về loài người" của Xuân Quỳnh:
Bài thơ "Chuyện cổ tích về loài người" của nhà thơ Xuân Quỳnh là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa. Bài thơ đã kể lại một cách dí dỏm, hài hước quá trình hình thành và phát triển của trái đất, con người.
Từ khi trái đất còn trần trụi, không có cây cối, mặt trời, cho đến khi trẻ con xuất hiện, mang theo tiếng cười, ánh sáng và màu sắc. Trẻ con là món quà quý giá nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người. Nhờ có trẻ con, cuộc sống mới trở nên tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Trong bài thơ, hình ảnh "tiếng hát" được lặp lại nhiều lần, thể hiện niềm vui sướng, hạnh phúc khi con người xuất hiện. Tiếng hát ấy như một bản nhạc du dương, làm cho cuộc sống thêm phần tươi đẹp.
Biện pháp tu từ điệp ngữ "có" được sử dụng xuyên suốt bài thơ, nhấn mạnh sự thay đổi của thế giới khi con người xuất hiện. Trước khi có con người, thế giới chỉ là một nơi hoang sơ, lạnh lẽo. Nhưng khi có con người, thế giới bỗng chốc trở nên rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Câu thơ kết thúc: "Chỉ có thể là mẹ" đã khẳng định vai trò quan trọng của người mẹ đối với mỗi đứa trẻ. Mẹ là người sinh ra, nuôi dưỡng và yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Bài thơ "Chuyện cổ tích về loài người" đã mang đến cho người đọc những cảm xúc thật đẹp đẽ. Bài thơ đã nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng những gì mình đang có, đặc biệt là tình yêu thương của cha mẹ.