8 giờ trước

8 giờ trước
8 giờ trước
Như Ý Nguyen NgocTRUYỆN SÁNG TẠO: “RỪNG TRE LÊN TIẾNG”
Mặt trời buổi sớm lách qua những tầng mây mỏng, tỏa xuống một vùng làng quê yên ả ánh sáng vàng nhạt. Con đường đất dẫn vào làng còn ẩm hơi sương, hai bên đường là những rặng tre già rì rào trong gió. Ở đó sống một chàng trai trẻ tên Việt, người có tấm lòng hiền hậu và cần cù nhất nhì trong vùng. Việt mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong vòng tay của bà nội – một người phụ nữ hiền từ, mái tóc bạc trắng như đám mây đầu núi.
Những ngày tháng bình dị của Việt trôi qua trong công việc ruộng đồng, thế nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Trong làng có ông Hào – một phú hộ nổi tiếng giàu có nhưng keo kiệt, lại ham lợi. Lần đầu tiên gặp Việt, ông Hào thấy chàng chăm chỉ, khỏe mạnh liền nảy ý định thuê về làm công việc nặng nhọc trong gia đình mình. Nghèo khó nên Việt đành chấp nhận, dù nghe đâu ông Hào nổi tiếng là người hay hứa suông.
Một buổi chiều, khi ánh nắng cam quện với màu xanh mơn mởn của ruộng đồng, ông Hào gọi Việt lại, giả vờ thân tình:
— Việt này, làm cho ta một năm tròn thì ta sẽ gả con gái ta cho ngươi.
Việt sững người. Chàng hiểu đó là chuyện lớn, nhưng ông Hào nói bằng giọng chắc nịch, như thể đó là điều hiển nhiên. Việt không dám mơ tưởng cưới tiểu thư con nhà phú hộ, nhưng lời hứa ấy khiến chàng thấy mình được trân trọng. Không chút nghi ngờ, Việt cố gắng làm lụng chăm chỉ, gánh hết những việc nặng nhọc nhất.
Thế nhưng thời gian trôi, lời hứa của ông Hào chỉ như những làn khói mờ, không dấu vết. Tiểu thư Hảo – con gái ông Hào – lại là người nết na, hiền dịu. Nàng thường âm thầm giúp đỡ Việt khi thấy chàng làm việc quá sức. Trong tấm lòng của nàng, Việt không chỉ là người làm công, mà còn là người có tâm hồn đẹp, khác xa những kẻ trục lợi quanh cha mình. Không biết từ khi nào, những ánh mắt e ấp của Hảo dành cho Việt đã chớm nở thành tình cảm thật sự.
Một ngày, khi Việt hoàn tất công việc năm cuối – cũng là lúc chàng ngây thơ đợi lời hẹn ước – ông Hào lại giở trò. Ông ta đưa ra điều kiện mới:
— Nếu muốn cưới con gái ta, ngươi phải lên rừng chặt đủ một cây tre trăm đốt. Khi nào có ta mới gả.
Ông nói trong nụ cười gian xảo, vẻ như chắc chắn Việt không thể nào làm được điều bất khả thi đó. Cả làng ai cũng biết chưa bao giờ tồn tại cây tre trăm đốt. Việt nghe mà tim khựng lại, lòng chùng xuống. Nhưng nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Hảo, chàng lại quyết tâm hơn bao giờ hết.
Sáng hôm sau, Việt lên đường. Con đường dẫn vào rừng tre lúc ấy nhuộm một màu xám nhạt của sương mai. Những tán tre cao vút, chụm vào nhau như thì thầm điều gì đó. Việt bước sâu vào rừng, nhìn từng bụi tre vàng, tre ngà, tre xanh rậm rạp. Không cây nào đủ trăm đốt. Ngày qua ngày, đôi chân chàng mỏi rã, nhưng niềm tin vào lời hứa vẫn níu chàng tiếp tục.
Một chiều, khi ánh hoàng hôn đỏ như máu sắp tắt, Việt ngồi dưới gốc tre mà thở dài. Từng đợt gió nhẹ thổi qua làm lá tre xào xạc như lời an ủi. Chàng cúi đầu, chắp tay khấn thầm:
— Nếu tre rừng có linh thiêng, xin hãy giúp con. Con chỉ muốn giữ trọn lòng tin, chẳng mong giàu sang.
Ngay lúc ấy, một luồng sáng nhẹ hắt xuống. Từ trong rừng sâu, một ông lão tóc trắng, râu dài chấm ngực hiện ra, dáng vẻ nhân hậu nhưng kỳ bí. Việt đứng bật dậy, ngạc nhiên đến mức chẳng thốt thành lời.
— Ta là người giữ rừng tre này. Ta nghe thấy lòng ngay thẳng của con. — ông lão nói bằng giọng ấm như luồng gió đầu mùa.
Ông lão chỉ tay về phía những đốt tre nằm la liệt quanh bụi:
— Con hãy nhặt đúng một trăm đốt tre này lại. Khi cần ghép chúng thành một thân tre, chỉ cần nói: “Khắc nhập!”. Khi muốn tách ra, chỉ cần nói: “Khắc xuất!”.
Việt ôm lấy những đốt tre sáng bóng như được chạm khắc bằng ánh trăng. Chàng cúi đầu cảm tạ, rồi nhanh chóng trở về làng, lòng tràn đầy hy vọng.
Ngày Việt trở về, nhà ông Hào đang chuẩn bị tiệc cưới… nhưng không phải cưới Hảo cho Việt. Ông Hào đã hứa gả nàng cho con trai một phú thương giàu có. Khi nghe Việt về, ông Hào thản nhiên:
— Tre đâu? Tre trăm đốt của ngươi đâu?
Việt đặt một trăm đốt tre trên sân. Mọi người xung quanh xì xào mỉa mai. Ông Hào cười khẩy:
— Thế mà ngươi đòi cưới con gái ta à? Tre rời rạc thế này thì làm được trò gì?
Việt không nói. Chàng nhìn những đốt tre, rồi dõng dạc hô:
— Khắc nhập!
Lập tức các đốt tre bắn lên, ghép vào nhau thành một cây tre cao vút, thẳng tắp như mũi tên xuyên trời. Cả sân nhà im phăng phắc. Mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng. Ông Hào mặt mày tái mét, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Việt đã nói tiếp:
— Ông hứa gả con gái cho tôi. Sao lại nuốt lời?
— Ta… ta…
Ông Hào lắp bắp, rồi đột nhiên ngã chổng vó vào thân cây tre. Việt nhanh chóng hô:
— Khắc nhập!
Những đốt tre lập tức bám vào quần áo ông Hào khiến ông bị dính chặt vào thân tre, mặt đỏ như gấc vì xấu hổ, không nhúc nhích được. Dân làng bật cười, trẻ con chạy vòng quanh reo hò. Hảo đứng phía sau, đôi mắt long lanh đầy xúc động.
Sau khi cho ông Hào một bài học nhớ đời, Việt hô:
— Khắc xuất!
Ông Hào rơi phịch xuống đất, nhăn nhó vì ê ẩm, nhưng chẳng dám kêu. Lúc này ông mới thấm thía sự tham lam, dối trá của mình. Nhìn con gái và Việt nắm tay nhau, ông đành cúi đầu:
— Ta… ta sai rồi. Nếu hai đứa thật lòng yêu nhau thì… ta đồng ý.
Hảo chạy lại ôm lấy bà nội Việt, nước mắt rưng rưng vì hạnh phúc. Dân làng hân hoan chúc mừng. Cây tre trăm đốt đứng giữa sân như nâng niu ánh nắng chiều, rì rào như tiếng cười vui mừng của đất trời.
Ngày cưới của Việt và Hảo diễn ra ấm áp. Dưới những rặng tre xanh, tiếng gió thổi hòa với tiếng người chúc phúc. Bà nội Việt cầm tay hai người, giọng run run:
— Chỉ cần các con sống thật thà, thương yêu nhau, thì hạnh phúc sẽ bền lâu như rừng tre kia vậy.
Từ đó, câu chuyện về cây tre trăm đốt lan khắp làng, nhưng người ta nhớ nhất vẫn là tấm lòng của chàng trai Việt: ngay thẳng, thủy chung, và biết tin vào điều tốt đẹp.
Rừng tre năm ấy như hiểu được lòng người, tiếp tục xanh ngát qua bao mùa gió, trở thành biểu tượng của sự kiên trì và niềm tin không bao giờ tắt.
8 giờ trước
TRUYỆN SÁNG TẠO: “RỪNG TRE LÊN TIẾNG”
Mặt trời buổi sớm lách qua những tầng mây mỏng, tỏa xuống một vùng làng quê yên ả ánh sáng vàng nhạt. Con đường đất dẫn vào làng còn ẩm hơi sương, hai bên đường là những rặng tre già rì rào trong gió. Ở đó sống một chàng trai trẻ tên Việt, người có tấm lòng hiền hậu và cần cù nhất nhì trong vùng. Việt mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong vòng tay của bà nội – một người phụ nữ hiền từ, mái tóc bạc trắng như đám mây đầu núi.
Những ngày tháng bình dị của Việt trôi qua trong công việc ruộng đồng, thế nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Trong làng có ông Hào – một phú hộ nổi tiếng giàu có nhưng keo kiệt, lại ham lợi. Lần đầu tiên gặp Việt, ông Hào thấy chàng chăm chỉ, khỏe mạnh liền nảy ý định thuê về làm công việc nặng nhọc trong gia đình mình. Nghèo khó nên Việt đành chấp nhận, dù nghe đâu ông Hào nổi tiếng là người hay hứa suông.
Một buổi chiều, khi ánh nắng cam quện với màu xanh mơn mởn của ruộng đồng, ông Hào gọi Việt lại, giả vờ thân tình:
— Việt này, làm cho ta một năm tròn thì ta sẽ gả con gái ta cho ngươi.
Việt sững người. Chàng hiểu đó là chuyện lớn, nhưng ông Hào nói bằng giọng chắc nịch, như thể đó là điều hiển nhiên. Việt không dám mơ tưởng cưới tiểu thư con nhà phú hộ, nhưng lời hứa ấy khiến chàng thấy mình được trân trọng. Không chút nghi ngờ, Việt cố gắng làm lụng chăm chỉ, gánh hết những việc nặng nhọc nhất.
Thế nhưng thời gian trôi, lời hứa của ông Hào chỉ như những làn khói mờ, không dấu vết. Tiểu thư Hảo – con gái ông Hào – lại là người nết na, hiền dịu. Nàng thường âm thầm giúp đỡ Việt khi thấy chàng làm việc quá sức. Trong tấm lòng của nàng, Việt không chỉ là người làm công, mà còn là người có tâm hồn đẹp, khác xa những kẻ trục lợi quanh cha mình. Không biết từ khi nào, những ánh mắt e ấp của Hảo dành cho Việt đã chớm nở thành tình cảm thật sự.
Một ngày, khi Việt hoàn tất công việc năm cuối – cũng là lúc chàng ngây thơ đợi lời hẹn ước – ông Hào lại giở trò. Ông ta đưa ra điều kiện mới:
— Nếu muốn cưới con gái ta, ngươi phải lên rừng chặt đủ một cây tre trăm đốt. Khi nào có ta mới gả.
Ông nói trong nụ cười gian xảo, vẻ như chắc chắn Việt không thể nào làm được điều bất khả thi đó. Cả làng ai cũng biết chưa bao giờ tồn tại cây tre trăm đốt. Việt nghe mà tim khựng lại, lòng chùng xuống. Nhưng nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Hảo, chàng lại quyết tâm hơn bao giờ hết.
Sáng hôm sau, Việt lên đường. Con đường dẫn vào rừng tre lúc ấy nhuộm một màu xám nhạt của sương mai. Những tán tre cao vút, chụm vào nhau như thì thầm điều gì đó. Việt bước sâu vào rừng, nhìn từng bụi tre vàng, tre ngà, tre xanh rậm rạp. Không cây nào đủ trăm đốt. Ngày qua ngày, đôi chân chàng mỏi rã, nhưng niềm tin vào lời hứa vẫn níu chàng tiếp tục.
Một chiều, khi ánh hoàng hôn đỏ như máu sắp tắt, Việt ngồi dưới gốc tre mà thở dài. Từng đợt gió nhẹ thổi qua làm lá tre xào xạc như lời an ủi. Chàng cúi đầu, chắp tay khấn thầm:
— Nếu tre rừng có linh thiêng, xin hãy giúp con. Con chỉ muốn giữ trọn lòng tin, chẳng mong giàu sang.
Ngay lúc ấy, một luồng sáng nhẹ hắt xuống. Từ trong rừng sâu, một ông lão tóc trắng, râu dài chấm ngực hiện ra, dáng vẻ nhân hậu nhưng kỳ bí. Việt đứng bật dậy, ngạc nhiên đến mức chẳng thốt thành lời.
— Ta là người giữ rừng tre này. Ta nghe thấy lòng ngay thẳng của con. — ông lão nói bằng giọng ấm như luồng gió đầu mùa.
Ông lão chỉ tay về phía những đốt tre nằm la liệt quanh bụi:
— Con hãy nhặt đúng một trăm đốt tre này lại. Khi cần ghép chúng thành một thân tre, chỉ cần nói: “Khắc nhập!”. Khi muốn tách ra, chỉ cần nói: “Khắc xuất!”.
Việt ôm lấy những đốt tre sáng bóng như được chạm khắc bằng ánh trăng. Chàng cúi đầu cảm tạ, rồi nhanh chóng trở về làng, lòng tràn đầy hy vọng.
Ngày Việt trở về, nhà ông Hào đang chuẩn bị tiệc cưới… nhưng không phải cưới Hảo cho Việt. Ông Hào đã hứa gả nàng cho con trai một phú thương giàu có. Khi nghe Việt về, ông Hào thản nhiên:
— Tre đâu? Tre trăm đốt của ngươi đâu?
Việt đặt một trăm đốt tre trên sân. Mọi người xung quanh xì xào mỉa mai. Ông Hào cười khẩy:
— Thế mà ngươi đòi cưới con gái ta à? Tre rời rạc thế này thì làm được trò gì?
Việt không nói. Chàng nhìn những đốt tre, rồi dõng dạc hô:
— Khắc nhập!
Lập tức các đốt tre bắn lên, ghép vào nhau thành một cây tre cao vút, thẳng tắp như mũi tên xuyên trời. Cả sân nhà im phăng phắc. Mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng. Ông Hào mặt mày tái mét, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Việt đã nói tiếp:
— Ông hứa gả con gái cho tôi. Sao lại nuốt lời?
— Ta… ta…
Ông Hào lắp bắp, rồi đột nhiên ngã chổng vó vào thân cây tre. Việt nhanh chóng hô:
— Khắc nhập!
Những đốt tre lập tức bám vào quần áo ông Hào khiến ông bị dính chặt vào thân tre, mặt đỏ như gấc vì xấu hổ, không nhúc nhích được. Dân làng bật cười, trẻ con chạy vòng quanh reo hò. Hảo đứng phía sau, đôi mắt long lanh đầy xúc động.
Sau khi cho ông Hào một bài học nhớ đời, Việt hô:
— Khắc xuất!
Ông Hào rơi phịch xuống đất, nhăn nhó vì ê ẩm, nhưng chẳng dám kêu. Lúc này ông mới thấm thía sự tham lam, dối trá của mình. Nhìn con gái và Việt nắm tay nhau, ông đành cúi đầu:
— Ta… ta sai rồi. Nếu hai đứa thật lòng yêu nhau thì… ta đồng ý.
Hảo chạy lại ôm lấy bà nội Việt, nước mắt rưng rưng vì hạnh phúc. Dân làng hân hoan chúc mừng. Cây tre trăm đốt đứng giữa sân như nâng niu ánh nắng chiều, rì rào như tiếng cười vui mừng của đất trời.
Ngày cưới của Việt và Hảo diễn ra ấm áp. Dưới những rặng tre xanh, tiếng gió thổi hòa với tiếng người chúc phúc. Bà nội Việt cầm tay hai người, giọng run run:
— Chỉ cần các con sống thật thà, thương yêu nhau, thì hạnh phúc sẽ bền lâu như rừng tre kia vậy.
Từ đó, câu chuyện về cây tre trăm đốt lan khắp làng, nhưng người ta nhớ nhất vẫn là tấm lòng của chàng trai Việt: ngay thẳng, thủy chung, và biết tin vào điều tốt đẹp.
Rừng tre năm ấy như hiểu được lòng người, tiếp tục xanh ngát qua bao mùa gió, trở thành biểu tượng của sự kiên trì và niềm tin không bao giờ tắt.
8 giờ trước
Khi còn nhỏ, em thường được nghe ông và bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích rất ý nghĩa. Một trong số truyện cổ tích ông kể mà em ấn tượng nhất là truyện Cây tre trăm đốt, ông kể trong lúc em và ông cùng đi chặt tre làm diều.
Ngày xưa có một phú ông nhà giàu nhưng lại bủn xỉn keo kiệt, ông ta thuê anh nông dân nghèo có tính cần cù chịu thương chịu khó cày ruộng. Ông ta chỉ muốn anh nông dân làm cho mình mà lại không mất tiền thuê nên đã hứa hẹn rằng "Anh hãy chịu khó cày ruộng cho ta trong ba năm, hết thời gian đó ta sẽ gả con gái cho anh". Anh chàng này tưởng thật, làm ngày làm đêm không quản mệt nhọc, mang về cho phú ông lúa thóc chất đầy kho.
Cuối cùng cũng đến hạn ba năm, đang háo hức được lấy con gái phú ông thì anh nông dân lại bị lão ta lừa. Một mặt phú ông bảo anh vào rừng chặt cây tre trăm đốt về làm đũa mời cỗ cả làng, mặt khác sau khi anh đi lão ta bèn mở tiệc gả con gái cho tên nhà giàu khác. Ở bên này anh nông dân sau khi vào rừng chặt hết cả rặng tre, quần áo rách tơi tả, chân tay bị cứa chảy máu vẫn không tìm được cây tre đủ 100 đốt. Nghe tiếng khóc của anh đã có một ông bụt hiện lên và trao cho anh câu thần chú "Khắc nhập, khắc xuất", anh chặt đủ 100 đốt tre, đọc câu "khắc nhập" là từng đốt tre nhập thành cây tre đủ 100 đốt. Anh vui mừng đem tre về thì phát hiện ra phú ông lừa mình, anh liền đọc câu thần chú "khắc nhập" nhốt ông vào cây tre, sau khi nghe ông ta van xin và hứa không bày mưu lừa hại anh nữa anh mới đọc "khắc xuất" để thả ông ta ra. Từ đó anh nông dân lấy con gái phú ông và sống hạnh phúc đến cuối đời.
Tuy chỉ là truyện cổ tích nhưng thực sự rất gần gũi với cuộc sống hàng ngày, phú ông và cây tre trăm đốt giống như những khó khăn, thử thách và chướng ngại mà ta phải vượt qua trong cuộc sống. Hãy luôn cố gắng và sống thật tốt, mọi chuyện sẽ luôn có cách giải quyết.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời