3 giờ trước


3 giờ trước
1 giờ trước
Đoạn thơ đã gợi lên những cảm xúc đẹp đẽ và sâu sắc của chủ thể trữ tình – người chiến sĩ đang sống và chiến đấu giữa núi rừng kháng chiến. Mở đầu đoạn thơ là hình ảnh ngôi sao và ngọn lửa được nhân hóa, “nhớ ai” mà “lấp lánh”, mà “hồng đêm lạnh”, như chính thiên nhiên cũng mang nỗi nhớ của con người. Qua đó, ta cảm nhận được nỗi nhớ tha thiết, da diết của người lính đối với người yêu nơi hậu phương. Nỗi nhớ ấy theo chân anh qua từng chặng đường hành quân, hòa vào không gian “đèo mây”, “đêm lạnh”, “ngàn cây” của chiến khu, khiến tình yêu trở nên vừa lãng mạn vừa thiêng liêng. Khi bộc lộ tình cảm trực tiếp, anh so sánh tình yêu đôi lứa với tình yêu đất nước: “Anh yêu em như anh yêu đất nước”. Cách so sánh độc đáo cho thấy tình yêu riêng tư hòa cùng tình yêu lớn lao, cao đẹp, tạo nên vẻ đẹp tâm hồn người chiến sĩ. Nỗi nhớ người yêu còn trở thành nguồn động viên, nâng đỡ tinh thần anh trong cuộc sống gian khổ: “mỗi bước đường anh bước”, “mỗi tối anh nằm”. Đoạn thơ vì vậy không chỉ diễn tả tình yêu chân thành của người lính mà còn làm sáng lên vẻ đẹp trong sáng, thủy chung và giàu lý tưởng của thế hệ trẻ trong những năm tháng kháng chiến.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
3 giờ trước
06/12/2025