viết bài văn trình bày cảm xúc về 1 lỗi lầm của bản thân dài Giúp mình với!

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Star Lucky
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

11/12/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Dưới đây là phiên bản đã được mở rộng dựa trên gợi ý ban đầu:

Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng đã từng mắc phải những sai lầm. Mỗi lần phạm lỗi, chúng ta đều sẽ rút ra được nhiều bài học quý giá. Tôi cũng vậy, tôi đã từng gây ra một lỗi lầm khiến tôi day dứt mãi. Đó là lần tôi đã vô tình làm tổn thương một người bạn thân thiết của mình.

Tôi và Lan chơi với nhau từ nhỏ, nhà hai đứa lại ở cạnh nhau nên chúng tôi lúc nào cũng dính lấy nhau như hai chị em. Chúng tôi có thể chia sẻ với nhau mọi thứ, Lan giống như một người bạn, một người chị, thậm chí đôi khi còn giống như một người thân trong gia đình tôi vậy.

Một ngày đẹp trời, tôi và Lan cùng đi chợ để mua đồ chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi vào cuối tuần. Trên đường đi, tôi chợt nhìn thấy một nhóm bạn đang tụ tập chơi đánh trận giả trong công viên. Trong nhóm ấy có Minh - cậu bạn cùng lớp mới chơi rất thân với tôi. Thấy vậy, tôi liền rủ Lan ghé vào xem. Chúng tôi đứng lặng lẽ bên lề dõi mắt theo từng cử động của các "chiến binh". Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy Minh giơ súng lên nhắm bắn vào một "tên giặc" phía xa. Linh tính như mách bảo, tôi đưa tay lên che miệng, tim đập nhanh đến độ tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nín thở nhìn theo chờ đợi kết quả.

Khi tiếng súng nổ, lòng tôi cũng thót lại. Nhưng may thay, "tên giặc" kia chưa chết. Nó tiếp tục di chuyển và chiến đấu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Lan thì bắt gặp ánh mắt đầy tò mò của nó đang nhìn mình. Ánh mắt ấy như gặng hỏi: "Có chuyện gì vậy?". Tôi lắc đầu, cười khì:

- Đâu có gì! Chắc tại nóng quá ấy mà!
Lan không hỏi thêm gì nữa. Chúng tôi tiếp tục theo dõi trận đấu. Cuối cùng, đội của Minh giành chiến thắng. Nó vui vẻ chạy đến chỗ bọn tôi, đề nghị được mời hai đứa một bát chè bưởi. Tất nhiên là chúng tôi vui vẻ nhận lời.

Trên đường về nhà, tôi cứ phân vân mãi, không biết có nên nói với Lan sự thật hay không. Nếu nói ra, chắc chắn Lan sẽ rất thất vọng về tôi. Còn nếu không nói, bí mật này sẽ trở thành gánh nặng đè nén trong lòng tôi. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định sẽ nói hết với Lan. Bởi tôi không muốn giấu diếm nó bất cứ điều gì. Tối hôm ấy, tôi kể lại mọi chuyện cho Lan nghe. Nghe xong, nó chẳng nói chẳng rằng, im lặng nhìn tôi rất lâu. Tôi lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh. Rồi Lan cất giọng bình thản:

- Chuyện xong rồi, cậu còn giận làm gì nữa. Thôi đừng giận cậu ấy nữa nhé!

Nói rồi, Lan quay lưng đi về nhà. Tôi đứng sững như trời trồng, lòng thầm kêu lên: "Lan ơi! Mình biết lỗi rồi!". Tôi vội vã đuổi theo Lan, nắm lấy tay nó rồi bật khóc:

- Cậu đừng giận tớ nữa nhé! Tớ biết lỗi rồi!

Lan mỉm cười xoa tóc tôi:

- Cậu mà cũng biết lỗi à? Thôi đừng lo! Tớ sẽ tha lỗi cho cậu!

Nghe vậy, tôi mừng rỡ ôm chầm lấy Lan, lòng tràn ngập hạnh phúc.

Từ đó, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải biết suy nghĩ kĩ trước khi hành động. Và tuyệt đối không được ích kỉ, bởi ích kỉ chỉ mang lại những hậu quả khó lường.

Sự việc xảy ra đã để lại trong tôi một bài học sâu sắc. Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại khoảnh khắc ấy. Đó là lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác tội lỗi, cảm giác sợ hãi khi phải nói dối. Từ đó, tôi luôn cố gắng thay đổi để trở thành một người tốt hơn. Tôi hứa sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm tương tự và sẽ luôn đối xử tốt với bạn bè của mình.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Duy Hùng

12/12/2025

Star Lucky

Đã có ai phải tự hỏi: "Mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?". Riêng tôi, tôi chỉ là một học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm, nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy, cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn.

Đó là một buổi sáng đẹp trời, tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay, tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi, nó chạy đến vỗ lên vai tôi, nói: "Ê! Hôm nay đi muộn thế vậy?". "Tao không đi muộn, tại tụi mày đi sớm thôi"- tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp: "Thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức một cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là một chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý không?". "Có, nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!" - thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói: "Tường trắng, bàn gỗ mới "tin" đây này, cần gì giấy chứ!".

Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này - tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi một chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi một vòng quanh phòng, tôi lấy một lọ nước, đổ vào một cái gì đó. Bổng dưng một tiếng nổ phát lên, cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy một mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói: "Thôi, quay lại học đi". Thằng Thuận ngắt lời: "Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi, không tắm thì uổng lắm". Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu, ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong, chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả, sau đó qua nhà Ông Sáu, trốn trong vườn ổng mà ăn ổi.

Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều, chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường, tôi đã thấy cô Thu - cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến, cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc: "Em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay". Nói xong cô quay đi, bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: "Thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô, hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!". "Thôi đi, bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!"- tôi hét lên.

Sáng hôm sau, chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô một lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi, đến xin lỗi cô Bích, lau sạch những hình vẽ ghê tởm. Cô tôi có nói "Siêu nhân vẫn là người, không ai mà không mắc lỗi, không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lỗi hay không!".

Sau kỉ niệm lần này, tôi nhận ra rất nhiều bài học bổ ích. Tôi sẽ cố gắng để bản thân ngày càng sống đẹp hơn.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved