phân tích truyện truyền kì người nghĩa phụ ở Khoái Châu

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Apple_7wmxzIpoLSgQ3QXwIOMobEXgUWz2
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

5 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo

Nguyễn Dữ sống ở thế kỷ XVI và là học trò ưu tú của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. Ông còn được biết đến qua tác phẩm nổi tiếng Truyền kỳ mạn lục gồm 20 truyện viết bằng chữ Hán. Tác phẩm này mang đậm yếu tố hoang đường, kì ảo nhưng phản ánh rõ nét tình trạng xã hội đương thời với nhiều tệ nạn và bất công. Đồng thời cũng bộc lộ quan niệm đạo đức cùng những khát vọng ước mơ về một xã hội công bằng, chính nghĩa của con người thời kỳ đó.

Trong số đó, Chuyện chức phán sự đền Tản Viên kể về anh chàng Ngô Tử Văn với tính cách khẳng khái, cương trực đã dám đốt đền để diệt trừ yêu ma, trừ hại cho dân. Đây là nhân vật tiêu biểu cho tinh thần khảng khái, chính trực, luôn đứng lên bảo vệ công lý, trừ hại cho dân của nho sĩ Việt Nam trong giai đoạn thế kỉ XV.

Ngô Tử Văn được giới thiệu là người huyện Yên Dũng đất Lạng Giang. Chàng được giới thiệu là người có tính cách rất cương trực, thẳng thắn "chàng vốn khảng khái, nóng nảy, thấy sự tà gian thì không thể chịu được, vùng Bắc người ta vẫn khen là một người cương phương". Đây là một lời giới thiệu mà ta thường gặp trong các truyện cổ dân gian. Nhân vật dù ít hay nhiều đều mang dáng dấp của tính cách thiện - ác phân chia rạch ròi. Và điều đó đúng với Ngô Tử Văn.

Mặc dù không quá nổi bật về tài năng nhưng chàng lại có sức khỏe hơn người và đặc biệt là người ngay thẳng, chính trực, không thể chịu được sự tà gian. Chính vì vậy mà chàng đã đốt đền để diệt trừ yêu ma, mặc cho mọi người xung quanh can ngăn.

Trước khi thực hiện hành động đốt đền, Ngô Tử Văn đã tắm gội sạch sẽ và khấn trời. Điều này cho thấy chàng vô cùng cẩn trọng và thành kính. Chàng chỉ muốn trời cao chứng giám cho hành động chính nghĩa sắp tới của mình. Thêm vào đó, chàng còn chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra bởi sau khi khấn chàng liền "tắm gội sạch sẽ, khấn trời rồi châm lửa đốt đền". Hành động đốt đền của chàng chẳng phải đã được suy xét kỹ càng từ trước rồi đó ư?

Cùng với sự chuẩn bị kỹ càng đó là thái độ hết sức quyết liệt, dũng cảm. Chẳng ai đốt đền mà lại được như chàng: "Mọi người đều lắc đầu lè lưỡi lo sợ thay cho Tử Văn". Bởi ai cũng biết rằng con người đang chọc giận hai vị thần thổ công, thổ địa quyền lực. Nhưng Tử Văn thì không hề run sợ, không mảy may lo nghĩ đến an nguy của bản thân. Thậm chí, ngay cả lúc bị hồn ma tên tướng giặc đe dọa, bắt phải dựng trả ngôi đền như cũ thì chàng vẫn cương quyết, không hề nao núng.

Đến khi bị sai quỷ sứ lôi đi, chàng vẫn mạnh mẽ kêu oan, đòi xử kiện và không quên lớn tiếng tuyên án tên tướng giặc với Diêm Vương: "Nay kẻ kia là giặc nước, không phải là nghịch tặc của triều đình, ngài thà giết nhầm còn hơn bỏ sót". Thật hiếm hoi lắm mới có một người như Tử Văn!

Sự cứng cỏi, ngay thẳng của chàng được đền đáp xứng đáng bằng thắng lợi vẻ vang. Cuối cùng, chàng được đền bù xứng đáng bằng một cuộc sống vinh hoa phú quý: "Vì có công trừ yêu diệt quái, nên được phong làm phán sự ở đền Tản Viên". Cái kết này khiến người đọc thở phào nhẹ nhõm, hài lòng vì người tốt cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc, được đền bù xứng đáng cho những gì mà họ đã phải trải qua.

Đồng thời, nó cũng giúp tô đậm thêm tinh thần chính nghĩa của tác phẩm. Nếu không, truyện sẽ chỉ dừng lại ở mức phản ánh hiện thực mà mất đi ý nghĩa giáo dục ban đầu.

Không chỉ là một người chính trực, ghét tà gian mà Tử Văn còn là một con người giàu lòng tự trọng. Khi đối diện với Diêm Vương - người có quyền sinh sát trên đời, chàng không hề sợ hãi mà ngược lại, chàng rất bình tĩnh. Trước những lời buộc tội của tên tướng giặc, chàng không hề e dè mà phản bác lại một cách quyết đoán, đưa ra những lí lẽ đanh thép để minh oan cho mình: "Nếu nhà vua không tin lời tôi, xin tư giấy đến đền Tản Viên để hỏi, không đúng như thế, tôi xin chịu thêm tội nói càn".

Đây là một thái độ vô cùng cương quyết, một lòng tin vào chính nghĩa của Tử Văn. Chàng không chịu khuất phục trước uy quyền, sẵn sàng chấp nhận chết để đòi lại công bằng cho bản thân. Tinh thần ấy cũng được thể hiện rõ trong các tác phẩm khác cùng thời như Binh Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi, Truyện Kiều của Nguyễn Du,... Nó trở thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam ta: "Giấy quan về làng có tiếc gì/ Đằng quan có tiếc gì đâu/ Bõ con mà cậy con thầy/ Thầy có tiếc gì bõ lấy cô về".

Qua hình tượng nhân vật Ngô Tử Văn với sự chính trực, ngay thẳng và lòng tự tôn dân tộc sâu sắc, tác giả Nguyễn Dữ đã xây dựng lên một hình mẫu anh hùng mà bao nhiêu người đọc yêu mến, ngưỡng mộ. Đó là hình ảnh của con người luôn đứng lên bảo vệ công lý, bảo vệ chính nghĩa, diệt trừ cái ác, cái xấu. Bên cạnh đó, tác giả còn khéo léo lồng vào câu chuyện yếu tố tự tôn dân tộc, khẳng định một chân lý ngàn đời: Đất nào có thần đó, không dễ gì chấp nhận sự xen lẫn của những hồn ma ác quỷ trên mảnh đất của tổ tiên ông bà.

Ngoài ra, tác phẩm còn ca ngợi sự cứng cỏi của kẻ sĩ, khẳng định niềm tin vào công lý, chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng tà ác. Đây cũng là tư tưởng nhân văn của nhân dân ta được gửi gắm qua tác phẩm này.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Phan Huy Chú đã từng nhận xét rằng: "Truyền kì mạn lục là "áng văn hay của các bậc đại gia"". Quả thật vậy, Truyền kì mạn lục có thể nói đã vượt xa các truyện kí lịch sử hay truyện cổ dân gian; nó là sự kết hợp giữa phương thức biểu đạt, ngôn ngữ,... và từ đó tạo ra những giá trị vô cùng to lớn. Nhắc đến Truyền kì mạn lục của Nguyễn Dữ, người ta thường nhắc đến những tác phẩm tiêu biểu như: Chuyện người con gái Nam Xương, Chuyện chức phán sử đền Tản Viên,... Và ngoài những tác phẩm tiêu biểu được nói đến ở trên, chúng ta không thể không nhắc đến tác phẩm "Chuyện người nghĩa phụ ở Khoái Châu".

Trước khi tìm hiểu tác phẩm, chúng ta cùng nhau nói về tác giả Nguyễn Dữ. Ông sống vào khoảng thế kỉ 16 ở Hải Dương. Theo truyền thuyết, ông là học trò của Tuyết Giang Phu Tử Nguyễn Bỉnh Khiêm và là bạn học của Phùng Khắc Hoan. Ông học rộng, hiểu nhiều; từng làm quan dưới thời nhà Mạc, làm tri huyện dưới thời Lê nhưng sau đó đã lui về ở ẩn nơi rừng núi Thanh Hóa. Nguyễn Dữ luôn có khát khao về một xã hội yên bình, công bằng − nơi con người được sống trong sự yêu thương, đủ đầy, hạnh phúc. Nhắc đến những tác phẩm của ông, người ta liền liên tưởng ngay đến "Truyền kì mạn lục" và một trong các tác phẩm nổi tiếng là "Chuyện người nghĩa phụ ở Khoái Châu". Tác phẩm là một trong 20 truyện của "Truyền kì mạn lục" được viết vào khoảng nửa thế kỉ XVI. Tác phẩm xoay quanh Nhị Khanh − một người con gái mang đủ nét đẹp của người phụ nữ thời xưa nhưng lại không được hạnh phúc.

Nhị Khanh − con gái của Từ Đạt một vị quan ở Khoái Châu. Dù sinh ra trong gia đình có cha làm quan nhưng gia đình Nhị Khanh lại không mấy khá giả, có thể nói là "nghèo". Mặc dù vậy nhưng Nhị Khanh được Nguyễn Dữ miêu tả là người con gái xinh đẹp, vẻ đẹp ấy không chỉ ở ngoại hình mà còn được thể hiện ở sự dịu dàng, đoan trang. Nàng còn là người khéo léo, đoan trang, biết cách cư xử nên khi về nhà chồng thì gia đình vẫn rất cung thuận. Không chỉ được miêu tả là xinh đẹp, Nguyễn Dữ còn miêu tả nàng là người có phẩm chất cao đẹp. Thứ nhất là hiếu thảo. Nhị Khanh luôn lo lắng, quan tâm đến cha mẹ. Khi cha chồng bị vu oan và phải đi nhậm chức ở một nơi xa xôi, hiểm trở, nàng đã tình nguyện đi theo để chăm sóc, động viên ông. Nàng còn là người mẹ rất yêu thương con mình và là người vợ thủy chung đoan trang. Dù chồng có thói hư tật xấu, nàng vẫn hết lòng bao dung, khuyên ngăn chồng. Kể cả khi nàng mất, nàng cũng căn dặn chồng phải chăm sóc cho các con. Tóm lại, Nhị Khanh là điển hình cho hình mẫu những người phụ nữ tài sắc vẹn toàn khi xưa. Ấy vậy mà, dù có xinh đẹp hay tài giỏi thì số phận của nàng vẫn là một mảnh bi kịch. Nàng đã hi sinh bản thân mình vì chồng. Cái chết này của nàng là một bi kịch lớn, tạo nên biết bao xúc động với người đọc.

Chuyện không chỉ xoay quanh Nhị Khanh mà còn nhắc đến một số các nhân vật chính khác như: Trọng Qùy, Từ Đạt, Phùng Lập Ngôn. Trong chuyện, Từ Đạt là một vị quan nghèo ông lại là biểu tượng của sự tiết kiệm và đức trung thực. Ông là người dành cả một đời để xây dựng gia đình và đặc biệt hơn, ông là một người rất coi trọng nghĩa tình. Ngược lại với Từ Đạt, Phùng Lập Ngôn là đại diện cho tầng lớp giàu sang với tính cách xa hoa và chuộng sự dễ dãi. Tuy nhiên, Phùng Lập ngôn lại có lối sống nghiêm khắc và dẫn dục con cháu làm tròn bổn phận. Việc ông bị các quan triều đình hại phải đi nhậm chức ở nơi xa xôi đã cho thấy được sự liêm khiết, chính trực của ông.

Về nhân vật Trọng Quỳ, trước được Nguyễn Dữ miêu tả là người tài hoa (gái sắc trai tài) nhưng lớn lên lại ăn chơi lêu lổng. Tuy nhiên, mối quan hệ của chàng với Nhị Khanh không phải là một chiều bởi chàng vẫn luôn kính trọng và nghe theo lời của vợ. Chính vì điều ấy nên vợ chồng chàng mới được đoàn tụ sau biến cố. Thế nhưng, khi chàng giao thiệp với Đỗ Tam, chàng đã không nghe theo lời khuyên bảo của vợ và rồi biến cố lại ập đến. Nhị Khanh đã không chịu nổi tính ăn chơi của chồng. Nàng bị Trọng Quỳ "giao" cho Đỗ Tam. Sau cùng, nàng đã tìm đến cái chết.

Đã điểm qua một vài nhân vật cùng những chi tiết quan trọng thì không thể không nhắc đến yếu tố kì ảo. Đây là yếu tố quan trọng góp phần tạo nên "Truyền kì mạn lục". Yếu tố kì ảo trong văn bản được thể hiện ở chỗ: sau khi Nhị Khanh chết thì được Thượng Đế giao cho giữ sổ sách ở tòa đền Trưng Vương. Nàng nghe được từ các vị chư tiên rằng nhà họ Hồ sắp lụi tàn và một chân nhân họ Lê xuất hiện (đó là Lê Thái Tổ − Lê Lợi) nên nàng đã báo mộng hẹn gặp Trọng Qùy và kể lại chuyện này cho chàng nghe. Nàng còn khuyên chồng nên để hai con theo vị tướng ấy sau đó thì về trời. Những chi tiết kì ảo trên đã làm lôi cuốn, thu hút người đọc. Nó vừa đẩy cốt truyện vừa thúc đẩy các diễn biến mới và tạo tình huống để nhân vật bộc lộ tính cách. Không chỉ thế, nó còn tạo ra một cái kết có hậu và thể hiện được tinh thần nhân đạo của tác giả.

Tác phẩm không chỉ là bức tranh về gia đình mà còn phản ánh số phận bị kịch của người phụ nữ trong xã hội xưa cũng như phê phán xã hội phong kiến. Không chỉ thế, tác phẩm còn khẳng định được giá trị của sự chân thành và hối cải. Có lẽ, chính vì những điều trên mà tác phẩm "Chuyện người nghĩa phụ ở Khoái Châu" của Nguyễn Dữ đã có được một vị trí vô cùng to lớn trong lòng người đọc. Và chắc chắn, tác phẩm sẽ còn sống mãi trong tâm trí của độc giả.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved