c1168/ : Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích là nghị luận. : Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường viết bài tùy bút "Miền cỏ thơm" nhằm mục đích bày tỏ tình cảm gắn bó tha thiết của ông đối với mảnh đất quê hương xứ Huế. : Trong đoạn trích, tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ so sánh: "Huế là một thành phố được dành cho cỏ." So sánh này giúp tác giả nhấn mạnh vẻ đẹp thanh bình, yên ả của Huế, đồng thời khẳng định vai trò quan trọng của cỏ trong việc tạo nên nét đặc trưng riêng biệt cho thành phố này. Cỏ không chỉ là một loài cây bình thường mà còn là một phần không thể thiếu trong bức tranh thiên nhiên tươi đẹp của Huế. : Qua đoạn trích, tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã bộc lộ tình cảm yêu mến, tự hào về vẻ đẹp của quê hương xứ Huế. Ông miêu tả cảnh vật thiên nhiên bằng những ngôn từ giàu sức gợi hình, gợi cảm, thể hiện sự am hiểu sâu sắc về vùng đất này. Đồng thời, tác giả cũng bày tỏ niềm tiếc nuối trước sự thay đổi của môi trường sống, mong muốn bảo tồn và gìn giữ những giá trị văn hóa truyền thống của quê hương.
câu 1. Chủ thể trữ tình của bài ký là tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường. Tác giả đã sử dụng ngôi thứ nhất xưng "tôi" để trực tiếp bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình về vẻ đẹp của Huế, đặc biệt là về cỏ. Qua đó, tác giả thể hiện tình yêu quê hương tha thiết, sâu đậm.
câu 2. Ý nghĩa nhan đề của văn bản "Miền cỏ thơm" là miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên Huế, đặc biệt là cảnh quan đồng quê. Nhan đề gợi lên hình ảnh một vùng đất thanh bình, êm ả, đầy sức sống và lãng mạn. Tác giả sử dụng cụm từ "miền cỏ thơm" để nhấn mạnh sự tươi mát, dịu dàng của thiên nhiên Huế, tạo nên cảm giác thư thái, dễ chịu cho người đọc. Đồng thời, nhan đề cũng ẩn chứa thông điệp về tình yêu quê hương, lòng tự hào dân tộc của tác giả đối với mảnh đất cố đô.
câu 3. Câu nói "Tôi muốn làm Liệt Tử cưỡi gió mà đi khắp nơi trên thành phố kinh xưa của tôi, thành phố nằm phơi mình giữa non xanh nước biếc, tỏa rộng linh hồn vô ưu thênh thênh trong hương cỏ" thể hiện tâm trạng buồn bã, tiếc nuối của tác giả khi chứng kiến sự thay đổi của quê hương. Tác giả mong muốn trở về thời kỳ huy hoàng, thanh bình của Huế xưa, nơi mà cuộc sống vẫn còn đơn sơ, giản dị, hòa hợp với thiên nhiên. Câu nói này phản ánh nỗi lòng của tác giả trước sự biến đổi nhanh chóng của xã hội, đồng thời khẳng định giá trị tinh thần sâu sắc của vùng đất cố đô.
câu 4. Miền Cỏ Thơm là một tác phẩm văn chương đầy cảm hứng và sâu sắc về tình yêu quê hương và thiên nhiên. Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khéo léo miêu tả vẻ đẹp tự nhiên của Huế bằng cách sử dụng ngôn ngữ tươi mới và hình ảnh sinh động. Ông nhấn mạnh vai trò quan trọng của cỏ trong cảnh quan đô thị Huế, tạo nên một bức tranh sống động về môi trường xanh mát và thanh bình.
Tác giả cũng đề cập đến sự đa dạng và phong phú của các loài thực vật tại Huế, từ cỏ đến hoa, bướm và chuồn chuồn. Điều này giúp độc giả hiểu rõ hơn về hệ sinh thái đặc trưng của vùng đất này. Đồng thời, Miền Cỏ Thơm cũng truyền tải thông điệp về tầm quan trọng của bảo vệ môi trường và giữ gìn di sản văn hóa. Tác giả kêu gọi mọi người trân trọng và bảo tồn những giá trị quý báu của quê hương.
Tổng kết lại, Miền Cỏ Thơm là một tác phẩm tuyệt vời về vẻ đẹp tự nhiên và tinh thần bảo vệ môi trường. Nó khơi gợi lòng yêu thương và trách nhiệm đối với quê hương, đồng thời mang đến cho độc giả những trải nghiệm thú vị về cuộc sống và thiên nhiên. [/INST] Thông điệp ý nghĩa nhất mà em rút ra được sau khi đọc văn bản là hãy biết trân trọng và bảo vệ môi trường sống quanh mình. Văn bản đã khắc họa rất rõ nét vẻ đẹp của thiên nhiên xứ Huế, đặc biệt là những bãi cỏ xanh mướt, tạo nên một khung cảnh thơ mộng, trữ tình. Tuy nhiên, tác giả cũng đã nêu lên nguy cơ biến mất của những bãi cỏ do sự phát triển của đô thị hóa. Điều này cho thấy, môi trường sống của chúng ta đang dần bị tàn phá bởi những hoạt động của con người. Chúng ta cần phải có ý thức bảo vệ môi trường, giữ gìn những gì mà thiên nhiên đã ban tặng cho chúng ta. Hãy cùng chung tay góp phần xây dựng một môi trường sống xanh sạch đẹp, để con cháu chúng ta mai sau được hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp hơn.
câu 5. Mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên luôn tồn tại song hành cùng nhau. Thiên nhiên bao gồm tất cả các yếu tố tự nhiên xung quanh cuộc sống của con người như: bầu trời, rừng, biển, sông, núi, cây cỏ, chim muông... Thiên nhiên là cái nôi sản sinh ra sự sống, cũng là nơi kết thúc của sự sống. Thiên nhiên đóng vai trò quan trọng trong đời sống con người. Nó ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe, tinh thần mỗi người. Bởi vậy nên bất cứ nền văn hóa, hay thời đại nào thì con người và thiên nhiên vẫn luôn là hai khái niệm song hành với nhau. Con người xuất hiện nhờ quá trình tiến hóa của thiên nhiên, trải qua hàng triệu năm để hình thành nên sự sống như bây giờ. Thiên nhiên quyết định đến các đặc điểm sinh lý, tâm lý của con người. Trong suốt quá trình lịch sử, thiên nhiên là nguồn cảm hứng bất tận cho các tác phẩm nghệ thuật. Từ thi ca, hội họa đến âm nhạc, điện ảnh,... đều chịu ảnh hưởng bởi vẻ đẹp của thiên nhiên. Tuy nhiên, trước đây thiên nhiên và con người hoàn toàn thuộc về nhau. Nhưng kể từ khi xã hội phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ thì thiên nhiên lại phải chịu những tác động nặng nề từ con người. Sự phá hủy của con người đối với thiên nhiên ngày càng lớn dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Thiên tai xảy ra liên miên, môi trường bị ô nhiễm nặng nề, hiệu ứng nhà kính, băng tan... Tất cả đều do ý thức của con người. Chúng ta cần thay đổi cách nhìn nhận về thiên nhiên, trân trọng và bảo vệ thiên nhiên. Hãy biến nhận thức thành hành động để bảo vệ thiên nhiên, cũng là bảo vệ chính cuộc sống của mình.