viết một bài văn tưởng tượng kể lại 1 lần tình cờ em gặp lại thầy cô giáo cũ khi đã trưởng thành

ADS
thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của chuchipxinh
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

23/10/2023

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong một ngày hè ấm áp, tôi quyết định quay trở lại trường cũ để tưởng nhớ những kỷ niệm thời học sinh. Khi bước vào cổng trường, tôi không khỏi bồi hồi và xúc động. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều sau 20 năm, từ cảnh quan đến cơ sở vật chất của trường. Ngôi trường xưa dường như đã trở thành một biểu tượng của sự phát triển và tiến bộ. Cây xanh bao phủ khắp sân trường, tạo nên một không gian trong lành và thoáng đãng. Những tòa nhà mới được xây dựng, mang đậm phong cách hiện đại và tiện nghi. Tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi này, và tự hỏi liệu những thầy cô giáo cũ của mình có còn là những người quen thuộc hay không. Tôi đi dọc theo con đường quen thuộc, nhìn ngắm từng góc cạnh của trường. Bỗng nhiên, tôi nhận ra một người đang đứng ở phía xa. Đó chính là thầy giáo dạy môn toán của tôi ngày xưa. Tôi không thể tin vào mắt mình, nhưng khi tiến gần hơn, tôi nhận ra rằng đó thực sự là ông. Tôi tiến lại gần và chào hỏi ông. Thầy giáo nhìn tôi một cách ngạc nhiên và sau đó nhận ra tôi. Ông cười rất tươi và nói: "Chào em, lâu quá không gặp!". Tôi không khỏi cảm động và bắt đầu kể về cuộc sống của mình sau khi tốt nghiệp trường. Thầy giáo nghe tôi kể và rất hứng thú. Ông chia sẻ với tôi về những thành công và thách thức trong công việc của mình. Tôi cũng không quên hỏi về các thầy cô giáo khác. Thầy giáo cho biết rằng một số đã nghỉ hưu, nhưng một số khác vẫn đang dạy tại trường. Tôi rất vui mừng khi biết rằng những người đã từng dạy mình vẫn tiếp tục truyền đạt tri thức cho thế hệ học sinh sau này. Buổi gặp gỡ này đã mang đến cho tôi nhiều cảm xúc khó tả. Tôi cảm thấy biết ơn vì những người thầy cô đã dành thời gian và công sức để giáo dục và hướng dẫn tôi. Tôi cũng tự hào vì đã trưởng thành và có thể chia sẻ với họ về những thành công của mình. 20 năm sau, khi tôi trở lại trường cũ và gặp lại thầy cô giáo, tôi nhận ra rằng giáo dục không chỉ là việc truyền đạt kiến thức mà còn là việc xây dựng nhân cách và định hình tương lai của mỗi học sinh. Tôi tin rằng những người thầy cô giáo đã từng dạy mình sẽ luôn giữ vị trí đặc biệt trong trái tim và ký ức của tôi mãi mãi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
haianh90

23/10/2023

Câu trả lời uy tín

Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã hai mươi năm. Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trở thành một trưởng phòng nhân sự cho một công ty lớn. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trường cũ thân yêu, thăm lại cô giáo cũ, trong tôi dâng ngập một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.
Ngôi trường cũ hiện ra trước mắt tôi với nhiều nhiều kỉ niệm vừa quen thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Con đường đầy sỏi đá năm xưa đã được thay thế bằng một con đường rải đá phang lì, êm ru. Xe tôi chạy chầm chậm trên đường nhỏ mà cảm thấy vui sướng vô cùng. Chiếc cổng trường năm xưa giờ đã được thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ hàng chữ Trường THCS Tân Bình.
Sân trường đang giờ học im ắng đến lạ thường. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nỗi nhớ thầy cô, các bạn dâng ngập hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi nhớ cô Thanh dạy văn cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm. Ngày ấy cô còn trẻ lắm nhưng rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tôi khi chúng tôi không chịu nghe giảng. Tôi biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhưng chính những người bạn đó sau này đã tâm sự với tôi: Đen khi xa cô rồi mới thấm thìa lời cô dạy. Thực ra ngày đó chúng tôi còn nhỏ quá, chỉ thích chơi thôi. Giờ đay lớn khôn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình.
Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì tôi gặp cô Thanh, tôi vô cùng sung sướng và bất ngờ vì bao năm rồi cô vẫn dậy ở nơi đây. Tôi chạy lại, vui mừng:
– Em chào cô! Cô có nhận ra em không ạ?
Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính:
– Em là Lan học sinh lớp 6A, khóa học cách đây mười năm rồi phải không?
– Em cảm ơn vì cô vẫn còn nhận ra em.
Thế là cô trò tíu tít nói chuyện. Đen lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn lại gương mặt cô, năm tháng trôi đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng như xưa nữa nhưng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xưa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. Tôi bỗng thấy thương cô vô cùng bởi tôi biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả học sinh.
Tôi và cô đi dạo quanh sân trường, cô trò nhắc lại bao chuyện cũ, đi bên cô tôi thấy mình như nhỏ lại, như được ữở lại tuổi học ữò thơ ngây bé nhỏ. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần như ngày tôi còn đi học. Tôi đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô như thế nào. Cô rất xúc động, cô nói:
– Những gì cô dạy dỗ các em năm xưa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em chưa hiểu biết nhung cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống.
– Cô ơi, ngày đó chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em.
Cô vuốt tóc tôi mỉm cười, một nụ cười vô cùng nhân hậu:
– Cô chỉ mong mỗi lớp học trò qua đi trở thành những người có ích cho xã hội và nếu có dịp về thăm cô là cô rất vui.
Trống vào lớp vang lên tôi phải tạm biệt cô rồi. Lúc này tôi chẳng muốn rời xa cô, tôi tự hứa tết năm nay chúng tôi sẽ họp lóp và tất cả sẽ về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.
Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, ta cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi