27/10/2023
27/10/2023
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào em còn bỡ ngỡ bước vào cánh cổng trường trung học cơ sở, vậy mà chỉ vài tháng nữa thôi em sẽ phải rời khỏi nơi đây. Ngồi ngẩn ngơ trong lớp học, em dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong giấc ngủ ấy, em mơ thấy mình đã trưởng thành, trở về thăm lại trường cũ sau 20 năm xa cách.
Lần này, em đã tự mình chạy xe máy để về thăm trường rồi. Những quán bán đồ ăn vặt vẫn mở ở đó, chỉ là hàng hóa nhiều hơn và đa dạng hơn. Cổng trường và tường rào thì đã có phần cũ kĩ hơn do thời gian lâu dài. Hàng phượng vĩ dọc cổng và tường rào đã cao hơn hẳn, phần sơn trắng dưới gốc cũng được quét kĩ càng theo mỗi năm. Tán lá thì vẫn xanh như thế, hoa cũng vẫn nở rực rỡ dưới ánh nắng mùa hạ. Bước qua cánh cổng sắt xanh quen thuộc, em bước vào bên trong sân trường. Xung quanh toàn là những gương mặt lạ lẫm của các em học sinh và thầy cô giáo mới. Ai cũng phơi phới sức sống, niềm vui của những ngày học cuối cùng trước lúc nghỉ hè. Một bên cổng, bác bảo vệ tiến lại gần và hỏi thăm em vào trường để làm gì. Biết em là học sinh cũ về thăm trường, bác liền dẫn em vào dãy lớp học và giới thiệu về trường. Thì ra, dãy nhà hai tầng cũ ngày xưa ở góc ngoài cùng, đã được xây lại thành dãy nhà mới, với các phòng thực hành, thư viện và căn-tin. Nhà xe phía sau cũng được xây rộng hơn, có mái che và nền xi măng, chứ không còn là nền đất như hồi em đi học nữa. Đặc biệt, trường còn mở rộng ra phía sau, nơi vốn là bãi cỏ lau giờ đã làm sân bóng đá, đường chạy bộ cho học sinh rèn luyện, học thể dục và tổ chức hội thao. Các tòa nhà cũ giờ đều đã được sửa sang lại và xây lên cao hơn. Nhìn ngắm những lớp học khang trang với bàn ghế, máy móc hiện đại mà lòng em xao xuyến khó tả. Phần là vui sướng vì trường ngày càng phát triển, phần là buồn bã vì cảnh vật đã không còn như lúc mình đi học. Chợt phía trước, em nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. “Cô Hà” - em buột miệng gọi tên cô. Cô giáo ấy quay lại, tuy giờ cô đã lớn tuổi rồi, nhưng ánh mắt dịu dàng ấy, nụ cười trìu mến ấy, sao em có thể quên được. Đó chính là cô giáo chủ nhiệm suốt 4 năm cấp 2 của em. Nhìn cô, em xúc động đến bật khóc. Cô tiến lại gần, âu yếm vuốt tóc em, dẫn em vào lớp học cũ ngày xưa, chỉ cho em xem những thay đổi của trường. Cô còn dẫn em vào văn phòng giáo viên, lấy ra từ trong tủ một tập giấy kiểm tra cũ. Đó là những bài tập làm văn cuối cùng em và các bạn nộp cho cô trước lúc tốt nghiệp. Chao ôi, thì ra cô vẫn còn giữ chúng. Em rưng rưng xúc động, không nói nên lời, chỉ biết nắm lấy tay cô thật chặt.
Bỗng, em nghe thấy tiếng gọi xì xào quanh mình. Choàng mở mắt ra, trước mắt em là cô Hà vẫn còn trẻ với mái tóc nâu. Xung quanh là các bạn học quen thuộc, trước mắt là cuốn sách giáo khoa đang mở dở. Thì ra, đã đến giờ vào học rồi. Ngại ngùng lau nước mắt, em cùng các bạn bắt đầu tiết học mới. Vừa đọc sách, em vừa tự nhủ thầm rằng, chắc chắn sau này, em sẽ thường xuyên trở về thăm trường.
27/10/2023
Trong tưởng tượng của tôi, đã 20 năm trôi qua kể từ khi tôi tốt nghiệp khỏi trường cũ. Vào một ngày hè ấm áp, tôi quyết định quay trở lại thăm lại những ký ức đáng nhớ của tuổi học trò.
Khi bước vào cổng trường, tôi không khỏi bất ngờ trước sự thay đổi to lớn. Các tòa nhà đã được xây dựng mới, với kiến trúc hiện đại và sự sắp xếp hợp lý. Cảnh quan xung quanh trường cũng thay đổi đáng kể, với nhiều cây xanh và khu vườn rực rỡ màu sắc. Trường cũ đã trở thành một điểm đến xanh mát, thu hút nhiều người đến tham quan và tận hưởng không gian tự nhiên.
Khi tôi đi qua các lớp học, những ký ức tuổi học trò ùa về. Tôi nhìn thấy những bảng đen cũ, nơi tôi đã viết những bài giảng và những lời chúc từ bạn bè. Những ghế ngồi đã được thay mới, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của những ngày ngồi đó, cùng với tiếng cười và tiếng nói vui vẻ của bạn bè.
Tôi không thể không ghé qua thư viện, nơi tôi đã trải qua nhiều giờ đọc sách và học tập. Thư viện đã được cải tạo và mở rộng, với hàng ngàn cuốn sách mới và các khu vực học tập hiện đại. Tôi nhìn thấy những học sinh khác đang tìm kiếm tri thức và khám phá thế giới qua từng trang sách, và tôi không khỏi cảm thấy tự hào về những ngày tháng tôi đã trải qua ở đây.
Điểm dừng cuối cùng của tôi là sân trường, nơi tôi đã trải qua nhiều giờ chơi và rèn luyện thể chất. Sân trường đã được nâng cấp và trang bị thêm các thiết bị thể thao hiện đại. Tôi nhìn thấy những học sinh đang chơi bóng đá, chạy nước rút và tham gia các hoạt động thể thao khác. Cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ và sự hồi tưởng về những trận đấu và giải thưởng mà tôi đã từng đạt được.
Trở về trường cũ sau 20 năm là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi cảm nhận được sự phát triển và thay đổi của trường, cùng với những kỷ niệm và giá trị mà nó mang lại. Đó là một chặng đường tuyệt vời trong cuộc đời tôi và tôi sẽ luôn tự hào về trường cũ và những người bạn tôi đã gặp trong suốt thời gian học tập ở đó.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
1 giờ trước
Top thành viên trả lời