24/11/2023
25/11/2023
1. Đoạn trích được trích từ văn bản “Lặng lẽ Sa Pa” của tác giả Nguyễn Thành Long.
Hoàn cảnh sáng tác: Tác phẩm là kết quả chuyến đi thực tế lên Lào Cai năm 1970, được in trong tập “Giữa trong xanh” năm 1972.
2. Đoạn văn sử dụng hình thức đối thoại (có từ xưng hô người nói - người nghe)
3. Gấp lại truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa”của Nguyễn Thành Long lòng ta cứ xao xuyến vấn vương trước vẻ đẹp của những con người, trước những tình cảm chân thành, nồng hậu trong một cuộc sống đầy tin yêu. Dù được miêu tả ít hay nhiều nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa pa” cũng hiện lên với nét cao quí đáng khâm phục. Trong đó anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu đã để lại cho chúng ta những suy nghĩ về giá trị của cuộc sống.
Giá trị cuộc sống nó không được định nghĩa, không có khái niệm cụ thể vì nó là có phạm vi trừu tượng và khá rộng lớn. Từ đó mỗi người sẽ có cách nhìn hay cách suy nghĩ khác về giá trị cuộc sống. Có người cho rằng giá trị sống là của cải hay vật chất, có người lại cho rằng giá trị nó nằm ở sức khỏe hay một cuộc sống bình yên không vật chất là quá đủ. Vì vậy, dù có cách nhìn khác nhau nhưng mọi người đều sẽ có mục đích sống mà tìm ra được giá trị cuộc sống của riêng mình, tìm ra được những niềm vui, hạnh phúc mang màu sắc riêng mỗi người. Đối với anh thanh niên giá trị của cuộc sống nằm ở tấm lòng yêu thương và sẵn sàng cống hiến.
Anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời, yêu nghề ,ở tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình.Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái,bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”. Công việc hàng ngày của anh là “đo gió, đo mưa, đo chấn động mặt đất” rồi ghi chép, gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm.Nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”. Vậy mà anh rất yêu công việc của mình.
Anh quan niệm: “khi ta làm việc ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”. Anh hiểu rõ: “Công việc của cháu gian khổ thế đấy,chứ cất nó đi,cháu buồn đến chết mất”. Sống một mình nhưng anh không đơn độc bởi “lúc nào tôi cũng có người để trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà ”.
Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, biết sắp xếp lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định.Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách, thỉnh thoảng anh xuống đường tìm gặp bác lại xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà.
Sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người”, lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu, lòng mến khách, nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với người hoạ sỹ già và cô kỹ sư trẻ. Niềm vui được đón khách dào dạt trong anh, toát lên qua nét mặt, cử chỉ: anh biếu bác lái xe củ tam thất, mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ, hồ hởi đón mọi người lên thăm “nhà”, hồn nhiên kể về công việc, đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa pa lặng lẽ. Khó người đọc nào có thể quên,việc làm đầu tiên của anh khi có khách lên thăm nơi ở của mình là: hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái lần đầu quen biết. Bó hoa cho cô gái, nước chè cho ông hoạ sỹ già, làn trứng ăn đường cho hai bác cháu… Tất cả không chỉ chứng tỏ đó là người con trai tâm lý mà còn là kỷ niệm của một tấm lòng sốt sắng, tận tình đáng quí.
Công việc vất vả, có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường, nhỏ bé so với bao ngừơi khác. Bởi thế anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ tay. Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho ông hoạ sỹ những người khác đáng vẽ hơn mình: “Không, không, bác đừng mất công vẽ cháu, để cháu giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn.”Đó là ông kỹ sư ở vườn rau vượt qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn, to hơn. Đó là “người cán bộ nghiên cứu sét, 11 năm không xa cơ quan lấy một ngày”… Dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghiã, cái tình của mảnh đất Sa pa, thấm thía sự hy sinh lặng thầm của những con người đang ngày đêm làm việc và lo nghĩ cho đất nước.
Với truyện ngắn này ,phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Giá trị của cuốc ống có thể nằm ở những điều rất giản đơn, đó có thể là sự sẵn sàng cống hiến và tấm lòng yêu thương.
24/11/2023
3.
Gấp lại truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa”của Nguyễn Thành Long lòng ta cứ xao xuyến vấn vương trước vẻ đẹp của những con người, trước những tình cảm chân thành, nồng hậu trong một cuộc sống đầy tin yêu. Dù được miêu tả ít hay nhiều nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa pa” cũng hiện lên với nét cao quí đáng khâm phục. Trong đó anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu đã để lại cho chúng ta những suy nghĩ về giá trị của cuộc sống.
Giá trị cuộc sống nó không được định nghĩa, không có khái niệm cụ thể vì nó là có phạm vi trừu tượng và khá rộng lớn. Từ đó mỗi người sẽ có cách nhìn hay cách suy nghĩ khác về giá trị cuộc sống. Có người cho rằng giá trị sống là của cải hay vật chất, có người lại cho rằng giá trị nó nằm ở sức khỏe hay một cuộc sống bình yên không vật chất là quá đủ. Vì vậy, dù có cách nhìn khác nhau nhưng mọi người đều sẽ có mục đích sống mà tìm ra được giá trị cuộc sống của riêng mình, tìm ra được những niềm vui, hạnh phúc mang màu sắc riêng mỗi người. Đối với anh thanh niên giá trị của cuộc sống nằm ở tấm lòng yêu thương và sẵn sàng cống hiến.
Anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời, yêu nghề ,ở tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình.Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái,bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”. Công việc hàng ngày của anh là “đo gió, đo mưa, đo chấn động mặt đất” rồi ghi chép, gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm.Nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”. Vậy mà anh rất yêu công việc của mình.
Anh quan niệm: “khi ta làm việc ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”. Anh hiểu rõ: “Công việc của cháu gian khổ thế đấy,chứ cất nó đi,cháu buồn đến chết mất”. Sống một mình nhưng anh không đơn độc bởi “lúc nào tôi cũng có người để trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà ”.
Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, biết sắp xếp lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định.Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách, thỉnh thoảng anh xuống đường tìm gặp bác lại xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà.
Sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người”, lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu, lòng mến khách, nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với người hoạ sỹ già và cô kỹ sư trẻ. Niềm vui được đón khách dào dạt trong anh, toát lên qua nét mặt, cử chỉ: anh biếu bác lái xe củ tam thất, mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ, hồ hởi đón mọi người lên thăm “nhà”, hồn nhiên kể về công việc, đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa pa lặng lẽ. Khó người đọc nào có thể quên,việc làm đầu tiên của anh khi có khách lên thăm nơi ở của mình là: hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái lần đầu quen biết. Bó hoa cho cô gái, nước chè cho ông hoạ sỹ già, làn trứng ăn đường cho hai bác cháu… Tất cả không chỉ chứng tỏ đó là người con trai tâm lý mà còn là kỷ niệm của một tấm lòng sốt sắng, tận tình đáng quí.
Công việc vất vả, có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường, nhỏ bé so với bao ngừơi khác. Bởi thế anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ tay. Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho ông hoạ sỹ những người khác đáng vẽ hơn mình: “Không, không, bác đừng mất công vẽ cháu, để cháu giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn.”Đó là ông kỹ sư ở vườn rau vượt qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn, to hơn. Đó là “người cán bộ nghiên cứu sét, 11 năm không xa cơ quan lấy một ngày”… Dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghiã, cái tình của mảnh đất Sa pa, thấm thía sự hy sinh lặng thầm của những con người đang ngày đêm làm việc và lo nghĩ cho đất nước.
Với truyện ngắn này ,phải chăng nhà văn muốn khẳng định: Giá trị của cuốc ống có thể nằm ở những điều rất giản đơn, đó có thể là sự sẵn sàng cống hiến và tấm lòng yêu thương.
24/11/2023
1.Đoạn văn trên thuộc văn bản "Nhật ký trong tù" của nhà văn Nguyễn Hồng.
2.Các hình thức ngôn ngữ trong đoạn văn gồm:
3.Trong bài văn nghị luận ngắn về giá trị của cuộc sống, em có thể trình bày suy nghĩ như sau:
Cuộc sống là một giá trị to lớn mà chúng ta không thể coi thường. Từ đoạn văn trên, ta thấy nhân vật "cháu" đã trải qua những khó khăn và gian khổ trong công việc của mình. Điều này cho thấy cuộc sống không chỉ đơn thuần là tồn tại mà còn là sự đóng góp và ý nghĩa của chúng ta trong xã hội.
Với công việc của mình, "cháu" đã nhận ra rằng không có ai làm việc một mình. Mỗi người đều có vai trò và trách nhiệm của mình trong cộng đồng. Điều này cho thấy cuộc sống có ý nghĩa khi ta cống hiến và chia sẻ với những người xung quanh.
Nhân vật "cháu" cũng nhận thấy rằng mất đi công việc của mình sẽ khiến chúng ta buồn đến chết mất. Điều này cho thấy cuộc sống có giá trị khi ta có mục tiêu và ý nghĩa trong cuộc sống hàng ngày.
Từ những suy nghĩ trên, em nhận thấy cuộc sống có giá trị khi ta có vai trò, trách nhiệm và mục tiêu trong xã hội. Cuộc sống không chỉ là sự tồn tại mà còn là sự đóng góp và ý nghĩa của chúng ta. Chính những công việc và vai trò của mỗi người làm cho cuộc sống trở nên đáng sống và có giá trị.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
31/08/2025
31/08/2025
Top thành viên trả lời