Phân tích từng khổ thơ của bài thơ sau 1 cách chi tiết Mùa xuân- Bình Nguyên Trang Trên cánh đồng trải dài màu xanh Nghe hân hoan tiếng đập cánh con chim hoạ mi bay theo hình dải lụa Dường như đó là c...

ADS
Trả lời câu hỏi của olala
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

03/02/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Bài thơ "Mùa xuân" của Bình Nguyên Trang được chia thành 4 khổ thơ. Dưới đây là phân tích từng khổ thơ chi tiết: Khổ thơ 1: Trên cánh đồng trải dài màu xanh Nghe hân hoan tiếng đập cánh con chim hoạ mi bay theo hình dải lụa Dường như đó là chiếc thắt lưng của nàng công chúa Đêm qua vừa kịp đến làng Trong khổ thơ này, tác giả miêu tả cảnh quan mùa xuân trên cánh đồng. Màu xanh của cánh đồng tươi mát và nghe tiếng chim hoạ mi vui tươi bay theo hình dải lụa. Tác giả so sánh hình dáng này với chiếc thắt lưng của nàng công chúa, mang ý nghĩa ca ngợi sự thanh cao và quý phái của mùa xuân. Cuối khổ thơ, tác giả nhấn mạnh rằng mùa xuân đã đến làng vào đêm qua. Khổ thơ 2: Mùa xuân bất ngờ sang từ một búp bàng Như con mắt thức dậy sau ngàn ngày chờ đợi Lạ lùng gió cứ nồng nàn tràn tới Dường như đầy ắp cánh đồng .... Trong khổ thơ này, tác giả miêu tả sự bất ngờ và kỳ diệu của mùa xuân. Mùa xuân đến bất ngờ từ một búp bàng, như con mắt tỉnh giấc sau ngàn ngày chờ đợi. Gió lạ lùng tràn về nồng nàn, làm cho cánh đồng trở nên sống động và rực rỡ. Khổ thơ 3: Nghe trong lòng như có một quả chuông Năm giờ sáng chợt ngân lên kỳ diệu Trước sân nhà hoa đào hồng như má người say rượu Còn chú mèo lười đi từ bếp ra sân Trong khổ thơ này, tác giả miêu tả âm thanh và hình ảnh của mùa xuân. Trong lòng nghe như có tiếng chuông vang lên vào năm giờ sáng, mang theo sự kỳ diệu của mùa xuân. Trước sân nhà, hoa đào nở rộ và có màu hồng tươi như má của người say rượu. Chú mèo cũng lười biếng đi từ bếp ra sân, tạo thêm không khí yên bình và hài hòa của mùa xuân. Khổ thơ 4: Bao mơ ước trở về trên đôi cánh mùa xuân Trong giây lát mẹ dường như trẻ lại Khi mẹ đứng trước thềm nhà gió thổi tung mái tóc Em quàng chiếc khăn ngày bắt đầu đi học Ngồi nói chuyện với chú mèo Trong khổ thơ cuối cùng, tác giả miêu tả sự mới mẻ và phép màu của mùa xuân. Mọi ước mơ được bay lên trên đôi cánh của mùa xuân. Trong giây lát, người mẹ dường như trẻ lại khi đứng trước thềm nhà và mái tóc được thổi tung bởi gió. Em gái quàng chiếc khăn để chuẩn bị đi học và ngồi nói chuyện với chú mèo, mang theo sự hạnh phúc và niềm vui của gia đình trong không khí rộn ràng của mùa xuân. Đây là phân tích từng khổ thơ trong bài "Mùa xuân" của Bình Nguyên Trang.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (3 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Vinh Nguyễn

03/02/2024

Câu trả lời uy tín

minhthudo

Phân tích từng khổ thơ của bài thơ "Mùa xuân" - Bình Nguyên Trang:

Khổ 1:

  • Bức tranh mùa xuân hiện lên với cánh đồng xanh mướt, tiếng chim hót líu lo, hình ảnh dải lụa bay.
  • Hình ảnh ẩn dụ "chiếc thắt lưng của nàng công chúa" gợi tả sự mềm mại, uyển chuyển của mùa xuân.
  • Khổ thơ sử dụng các từ ngữ gợi tả cảm giác như "trải dài", "hân hoan", "dải lụa", "công chúa" tạo nên một bức tranh mùa xuân tươi đẹp, sinh động.

Khổ 2:

  • Mùa xuân đến bất ngờ, được ví như "con mắt thức dậy sau ngàn ngày chờ đợi".
  • Gió xuân nồng nàn, tràn đầy sức sống.
  • Khổ thơ sử dụng các từ ngữ gợi tả sự bất ngờ, thức tỉnh như "bất ngờ", "con mắt thức dậy", "nồng nàn".

Khổ 3:

  • Tiếng chuông ngân nga báo hiệu bình minh, mang đến niềm vui, sự hân hoan.
  • Hoa đào nở rộ, chú mèo lười biếng tạo nên một khung cảnh bình dị, ấm áp.
  • Khổ thơ sử dụng các từ ngữ gợi tả âm thanh, màu sắc như "ngân lên kỳ diệu", "hồng như má người say rượu", "lười biếng".

Khổ 4:

  • Mùa xuân mang theo bao mơ ước, khiến con người trẻ trung, tràn đầy sức sống.
  • Hình ảnh mẹ đứng trước thềm nhà, em quàng khăn đi học gợi tả cuộc sống gia đình bình dị, hạnh phúc.
  • Khổ thơ sử dụng các từ ngữ gợi tả cảm xúc, hành động như "trở về", "trẻ lại", "quàng khăn", "nói chuyện".

Khổ 5:

  • Mùa xuân mang đến phép màu cho đất trời, khiến mọi thứ trở nên mới mẻ, sinh động.
  • Nắng bừng sáng, tiếng cười vang vọng trong nhà tạo nên một bầu không khí vui tươi, ấm áp.
  • Khổ thơ sử dụng các từ ngữ gợi tả sự thay đổi, sức sống như "phép màu", "bừng sáng", "tiếng cười", "reo".

Nhận xét chung:

  • Bài thơ sử dụng nhiều hình ảnh ẩn dụ, so sánh, nhân hóa để miêu tả vẻ đẹp của mùa xuân.
  • Giọng điệu bài thơ vui tươi, nhẹ nhàng, thể hiện niềm yêu thích, say mê của tác giả trước mùa xuân.
  • Bài thơ đã gợi tả thành công vẻ đẹp của mùa xuân và cảm xúc của con người trước mùa xuân.



Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
5.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS

Bình Nguyên Trang là một nhà thơ nữ có nhiều tác phẩm nổi tiếng với các bạn trẻ hiện nay. Chị đã từng là một thành viên trong hội bút Hương đầu mùa của báo Hoa học trò được rất nhiều bạn đọc biết đến. Thơ Bình Nguyên Trang ý vị, đậm nữ tính, giàu nội tâm, đôi khi man mác nỗi u hoài xa vắng. Chị là người khá nhạy cảm và tinh tế những cung bậc cảm xúc; sâu sắc những không buồn đau vô vọng. Là người sống chân thành, viết chân thành, thơ như chính con người chị, tinh khôi mà da diết nỗi người, nỗi đời. Đọc thơ Bình Nguyên Trang ta như được nghe chị thủ thỉ kể những câu chuyện rất mực đàn bà, khi quá khứ ngày một lùi xa còn thời gian thì hữu hạn. Tứ thơ vững, chừng mực trong cảm xúc, thế nhưng tỉnh mà vẫn say, tiếc nuối mà không bi lụy, sâu sắc một cách tự nhiên,….

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Hien Thu

03/02/2024

minhthudo Mùa xuân là mùa của lễ hội, mùa của đôi lứa hẹn hò, trao nhau những lời hẹn ước. Mùa xuân cũng là mùa của cảm xúc thơ ca, thăng hoa trong tâm hồn các thi sĩ. Nếu như mùa xuân trong thơ Xuân Diệu đẹp đến vô thực, nồng cháy đến khiến ta say mê, điên cuồng muốn chiếm hữu thì mùa xuân trong thơ Nguyễn Bính lại hoàn toàn khác. Với Mưa xuân, mùa xuân của Nguyễn Bính cũng đậm chất giản dị, thanh bình của làng quê Việt Nam như chính tâm hồn ông vậy!


Câu chuyện về mưa xuân nhưng mở đầu bài thơ không phải mưa, không phải cảnh xuân, mà là sự xuất hiện trực tiếp của con người. Một người con gái:


Em là cô gái trong khung cửiDệt lụa quanh năm với mẹ già.Lòng trẻ còn như vuông lụa trắngMẹ già chưa bán chợ làng xa

Đó là một cô gái trẻ làm nghề dệt lụa. Chắc hẳn đây là một cô gái đẹp, tấm lòng cô trong sáng, thuần khiết, được tác giả so sánh như một “vuông lụa trắng” vẫn chưa được mẹ già “bán chợ làng xa” tức là chưa có chồng. Cách nói thật lạ, thật hay! So sánh giản dị, giàu tính tượng hình mà cũng đầy tinh tế. Cô gái trẻ này chính là mẫu người thiếu nữ thôn quê trong trắng, thuần khiết, nét đẹp giản dị thường xuất hiện trong thơ Nguyễn Bính.



Nhắc đến sự quen thuộc, tôi chợt nhớ đến “Thôn Đoài ngồi nhớ Thôn Đông” từng xuất hiện trong “Tương Tư”. Sở dĩ có sự liên tưởng này, bởi vì trong 4 câu thơ tiếp theo, hình ảnh Thôn Đoài lại xuất hiện, trong một chiều mưa xuân:


Bữa ấy, mưa xuân phơi phới bay,Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy.Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.

Đến đây, sau khi tả người, Nguyễn Bính đã kể đến chuyện mưa xuân, mưa xuân vào một buổi chiều. Cảnh nhà đơn chiếc chỉ có hai mẹ con bỗng trở lên vui tươi ở khổ thơ này. Bởi một bữa “mưa xuân phơi phới bay”. Đọc câu thơ, ta có cảm giác từ “phơi phới” như làm sống động cả khổ thơ, khiến cho mùa xuân cũng trở nên thật có hồn. Cảm giác như không phải mưa xuân phơi phới mà chính là lòng “em” đang “phơi phới” sắc xuân thì. Mùa xuân như thổi sắc “phơi phới” vào hồn “em” tươi trẻ, khiến hoa xoan cũng nở rộ đẹp xinh, “phơi phới” báo hiệu mùa xuân về. Rồi “hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ” đã làm cho khung cảnh yên bình bị phá vỡ. Tiếng trống hội làng thúc giục, với tiếng loa của “hội chèo” cộng thêm “mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.làm cho “vuông lụa trắng” khấp khởi khi ngồi dệt bên khung cửi hay chính tấm lòng thiếu nữ đang mong ngóng nên khấp khởi?




Khấp khởi vì sao? Phơi phới vì sao? Phải chăng bởi bởi cái gọi là “gió mưa là chuyện của trời. Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng”? Qủa thật vậy:


Lòng thấy giăng tơ một mối tìnhEm ngừng thoi lại giữa tay xinhHình như hai má em bừng đỏCó lẽ là em nghĩ tới anh

Ba câu trước miêu tả tâm trạng bối rối xen lẫn chờ đợi, khấp khởi nhưng cũng ngại ngùng e lệ điển hình của cô gái mới biết yêu. Không biết là do “mưa xuân phơi phới”, “hội chèo đi ngang ngõ” hay lời nói của mẹ đã làm cho “vuông lụa trắng” phải “ngừng thoi lại”. Không biết có phải tay xinh ngừng dệt là do lòng “giăng tơ một mối tình”? Lòng mới chỉ “giăng tơ” mà sao “hai má em bừng đỏ”? Tất cả câu hỏi đều được trả lời bằng câu thơ cuối, là do anh, tại anh, là vì nghĩ đến nha: “Có lẽ là em nghĩ tới anh”.



Câu chuyện mưa xuân lại được kể tiếp như nối tiếp tâm trạng bâng khuâng, khấp khởi nhớ đến anh của cô thôn nữ:


Bốn bên hàng xóm đã lên đènEm ngửa bàn tay trước mái hiên,Mưa chấm tay em từng chấm lạnh,Thế nào anh ấy chẳng sang xem

Bóng tối bao phủ lấy làng quê, nhà nhà đồng loạt lên đèn. “Em” ra trước mái hiên ngửa bàn tay ra đón lấy những hạt mưa, chính là những hạt “mưa xuân phơi phới”. Dường như khi biết yêu, tâm hồn con người cũng trở nên lãng mạn hơn! Có điều, em đưa tay ra hứng mưa mà chẳng để ý lắm đến mưa, trong lòng “giăng kín” chỉ nghĩ tới Trời đã buông màn nhung tối đen xuống, bao phủ làng quê. Nhà nhà đã lên đèn, em lúc này mới để ý và ra “trước mái hiên”,làm một hành động rất đẹp “ngửa bàn tay” ra đón “mưa xuân phơi phới bay”. Mặc dù “mưa chấm tay em từng chấm lạnh”. Nhưng em không cảm thấy mưa lạnh đang rót vào tay mình từng hạt, mà em chỉ nghĩ tới “thế nào anh ấy chẳng sang xem”.



Lòng người biết yêu thổi vào mùa xuân cũng có hồn hơn hẳn, bởi “vuông lụa trắng” khấp khởi trong lòng khi nghĩ tới “anh ấy”nên không ngần ngại dẫu ngoài trời đang mưa:


Em xin phép mẹ, vội vàng điMẹ bảo xem về kể mẹ nghe,Mưa bụi nên em không ướt áo,Thôn Đoài cách có một thôi đê

Từ “vội vàng” xuất hiện trong khổ thơ thật đúng lúc, thật kịp thời, rất đúng với diễn biến tâm trạng của cô gái đang yêu. Đọc đoạn thơ này, nhịp thơ cũng vì từ “vội vàng” mà nhanh hơn một nhịp; có cảm giác như thể em đang vội vàng để đến Thôn Đoài, nhưng đi xem hát đấy mà chẳng phải vì hát đâu, mà là vì anh, vì muốn gặp anh. Em đi nhanh như thế, đến nỗi cách một thôi đê mà mưa bụi cũng chẳng thể làm ướt áo em. Thế cũng đủ hiểu trong lòng em đang vội vã, khấp khởi đến thế nào. Vậy mới nói, không phải phơi phới tại mưa xuân, mà tại lòng xuân:


Thôn Đoài vào đám hát thâu đêmEm mải tìm anh chả thiết xemChắc hẳn đêm nay giường cửi lạnhThoi ngà nằm nhớ ngón tay em

Em đi xem hát chèo, người ta hát thâu đêm, chắc hẳn phải vui lắm, hay lắm, nhộn nhịp lắm nhưng em chẳng quan tâm. Với tâm trạng của một thiếu nữ mới biết yêu, điều em quan tâm nhất chỉ có anh. Mặc kệ lời mẹ dặn “xem về kể mẹ nghe”, mải tìm kiếm anh nên em “chẳng thiết xem”. Vậy em có tìm thấy hay không? Giữa chốn đông người đi xem hát ấy, chưa biết. Chỉ thấy phía trước và ngay đêm nay, nơi căn nhà ấm cúng của em và Mẹ sẽ có “giường cửi lạnh”. Em không ngủ cũng không dệt nên “thoi ngà nằm nhớ ngón tay em”. Thoi ngà nhớ người, hay em đang nhớ anh?


Chờ mãi anh sang, anh chả sang,Thế mà hôm nọ hát bên làng,Năm tao bẩy tiết anh hò hẹnĐể cả mùa xuân cũng bẽ bàng

Vậy là em không tìm thấy anh, buồn làm sao! Em đã trông mong nhiều như thế, trái tim em thuần khiết như thế. Bốn câu thơ diễn tả tâm trạng cũng như những lời trách rất thật, rất nhẹ nhàng của cô gái thôn quê. Hoá ra không dưng mà đầu câu chuyện 

Mưa xuân

, em lại “hai má bừng đỏ” khi “nghĩ tới anh”. Hoá ra họ đã gặp nhau ở đám “hát bên làng” hôm nọ. Anh chàng đã “năm tao bảy tiết” hò hẹn. khiến cô gái “lòng còn như vuông lụa trắng” đã tin tưởng và hôm nay thì lại thấy “cả mùa xuân cũng bẽ bàng”. Anh đã hẹn nhưng rồi anh không đến, khiến hồn Em - một cô gái ngây thơ chờ đợi, tìm kiếm đến buồn bã, bơ vơ. Em thất vọng vì tìm không gặp anh, phải lủi thủi “bẽ bàng” và có cảm giác rằng mùa xuân tươi mới kia, mới đó còn “phơi phới” giờ cũng đã trở nên thật “bẽ bàng”, em lẻ loi, tội nghiệp trở về:


Mình em lầm lũi trên đường về,Có ngắn gì đâu một dải đêÁo mỏng che đầu, mưa nặng hạtLạnh lùng em tủi với canh khuya

Đám hát tan nhưng đêm chưa tàn. Nếu như ở khổ thơ trước, với tâm trạng “phơi phới”, khoảng cách đến thôn Đoài chỉ ngắn ngủi có một thôi đê, đến nỗi mưa xuân cũng không làm em ướt áo; thì giờ đây, một thôi đê cũng trở nên dài bất tận. Đám hát đã tan, và “em mải tìm anh” trong vô vọng. Anh đã không đến hay là em tìm không gặp?hay là bởi không duyên?. Bao nhiêu câu hỏi không lời giải đáp. Chỉ biết rằng giờ đây “mình em lầm lũi trên đường về”! “Mình em tủi với canh khuya”! Có lẽ em là người sau cùng rời đám hát, nên đường về chỉ có mình em.



Khi đi, em khấp khởi vui bao nhiêu thì bây giờ về là đoạn đường lê thê. “Mưa nặng hạt” và chỉ có “áo mỏng che đầu” khiến em bị “mưa nặng hạt” làm ướt áo. Thấm lạnh từ mưa và cả cái lạnh từ trong “vuông lụa trắng”, làm em tê tái bước chân trên đường về cô độc.


Bữa ấy, mưa xuân đã ngại bayHoa xoan đã nát dưới chân giầyHội chèo làng Đặng về ngang ngõMẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”

Đúng là “Cảnh nào cảnh chẳng đeo tình. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, mưa xuân giờ đã biết vui. Biết buồn theo em. Mưa “phơi phới” giờ cũng ngại bay, hoa xoan vẫn rụng nhưng không lớp lớp dày” nữa mà giờ thì “hoa xoan đã nát” dưới chân giầy”. Bởi “hội chèo làng Đặng về ngang ngõ”. Thôn Đoài đã hết hội rồi. Còn mẹ lại bảo “Mùa xuân đã cạn ngày”. Em buồn, Xuân buồn, bởi hội tan, gánh chèo rời đi, em đâu còn cơ hội để tìm anh nữa. Hình ảnh hoa xoan bị đạp dưới chân giày cũng giống như sự ngóng trông, khắc khoải và hy vọng của em vỡ vụn theo trong chiều mưa nặng hạt ấy. Hy vọng không còn em chỉ còn biết tự thầm thì với lòng mình, như đang nói với anh thôi:


Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngàyBao giờ em mới gặp anh đây?Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõĐể mẹ bảo rằng: “Hát tối nay!”

Em không gặp được anh, em lủi thủi một mình, em tủi với canh khuya nhưng em không hề mất hết hy vọng. Cô gái trẻ ngây thơ, thuần khiết như “vuông lụa trắng” vẫn chờ đợi, vẫn tin tưởng đó chỉ là chưa gặp, có nghĩa là sẽ gặp, có điều không biết là bao giờ. Bởi biết đâu, hội sau em vẫn sẽ lại không may mắn, lại sẽ không gặp được anh?



Bài thơ 

Mưa xuân

 được Nguyễn Bính viết theo thể thơ tứ tuyệt trường thiên. Đó là mùa xuân ở vùng quê bắc bộ những năm nửa đầu của thế kỷ 20. Trong 

Mưa xuân

 có bức tranh làng quê ngày xuân, có hội làng, có nỗi lòng của một thôn nữ ở tuổi cập kê. 

Mưa xuân

 như một câu chuyện được thi sĩ kể bằng thơ. Đó là một câu chuyện về tình yêu, về nỗi nhớ mong, tương tư của một cô gái trẻ nơi thôn quê thuần khiết. Câu chuyện chưa kết thúc, cứ khiến người đọc vừa hy vọng, lại vừa man mác buồn.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
1 bình luận
Bình luận
avatar
level icon

olala

03/02/2024

Hien Thu sai bài rùi bạn ơi 😀

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi