05/03/2024
05/03/2024
05/03/2024
Bài thơ thể hiện sự đồng cảm và gắn bó giữa hai bà cụ, khi họ có chung số phận là người già, người nghèo, người phải sống nhờ vào lòng từ bi của thiên hạ. Bà tôi đã hiểu được nỗi khổ của bà hành khất, nên đã kêu khói vươn nhẹ lên mây, đừng bay quẩn làm cay mắt bà. Bà hành khất đã biết ơn sự hiếu khách của bà tôi, nên đã tụng trong nắng chiều hai tiếng gậy – có thể là một lời chúc phúc hay một lời cầu nguyện. Có thể ai đó đọc bài thơ và thầm nghĩ: Bà hành khất này thật may mắn, đến xin ăn mà được chủ nhà đón tiếp như một vị khách quý! Lại có người băn khoăn. Bà cụ chủ nhà đối xử quá tốt với bà lão ăn xin chăng? Tôi thì trộm nghĩ: Ở đây không có ranh giới giữa chủ nhà và người ăn xin, mà là cuộc hội ngộ của hai người bạn già đã xa cách lâu ngày. Vì thế một loạt động từ nhẹ mang đậm sắc thái tình cảm “mời, đỡ, chia, nhường…” mà tác giả sử dụng ở bài thơ thật hợp lí. Vừa cho thấy óc quan sát tinh tế vừa thể hiện tình cảm yêu thương, kính trọng của tác giả với người bà của mình. Hành động của bà phải chăng đã mang đến cho chúng ta bài học nhân nghĩa ở đời: “Thương người như thể thương thân”, “Lá rách ít đùm lá rách nhiều”. Sẽ là thiếu sót nếu ta bỏ qua cách dùng từ hành khất của tác giả. Hành khất, ăn xin, ăn mày đều là những từ đồng nghĩa chỉ những người sa cơ lỡ bước phải đi xin ăn nhờ vào sự bố thí của thiên hạ để duy trì sự sống. Ở đây tác giả dùng từ hành khất (từ Hán Việt) một cách trang trọng đã cho người đọc thấy một lối ứng xử hết sức nhân văn giữa bà tôi và người ăn xin. Chẳng phải ngẫu nhiên tác giả lấy buổi chiều làm bối cảnh diễn ra câu chuyện trên. Hình ảnh buổi chiều, hình ảnh lá rụng đều có thể ví với người già, tuổi già. Lá sẽ rụng về cội trong yên bình. Còn chiều qua nhanh hay chậm một phần tùy thuộc ở chúng ta. Những đứa con, đứa cháu có biết nâng niu chăm sóc để những phận đời già nua được an hưởng nốt những buổi chiều của cuộc đời trong yên ả. Dưới điểm nhìn của nhân vật “tôi”- người chứng kiến toàn bộ câu chuyện tác giả kể lại cuộc hạnh ngộ giữa người bà của mình và người hành khất qua đó làm toát lên thái độ ứng xử cảm động chan chứa tình người của người bà đối với người ăn xin. Đó là nét đẹp tinh thần rất cần phải được trân trọng, nâng niu, gìn giữ và nhân lên.
05/03/2024
Hung Nguyen Bài thơ "Bà tôi" là một trong ba bài thơ hay nhất của tác giả Cao Sơn. Bài thơ kể về cuộc gặp gỡ giữa hai bà cụ, hai hoàn cảnh, hai số phận khác nhau: một là chủ nhà; một là hành khất. Nhưng đọc cả bài thơ, ta không hề thấy thấy sự xót thương, sự ban ơn hay bố thí. Cũng không thấy hiện lên dáng vẻ tội nghiệp của người ăn xin, mà trái lại, ta được chứng kiến một cuộc hội ngộ giữa hai bà cụ, như hai người đã từng là những người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại. Từng lời thơ, ta như thấy sự tu luyện cả cuộc đời của bà cụ, sự chia sẻ, sự cảm thông với mọi người xung quanh mà không có sự phân biệt. Đúng là một người có TÂM.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời