31/03/2024

31/03/2024
31/03/2024
Truyện "Ông Ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư kể về một cậu bé tên là Hải, sống cùng gia đình và ông ngoại ở một ngôi làng nghèo. Ông ngoại của Hải là một người đàn ông già, tuy nghèo nhưng luôn lạc quan và yêu thương gia đình. Mỗi ngày, ông ngoại dành thời gian chăm sóc cho cây cỏ, vườn rau và nuôi cá, dạy bảo Hải về tình yêu thiên nhiên và giá trị của lao động. Cuộc sống yên bình của gia đình bỗng chốc bị đảo lộn khi ông ngoại bị ốm nặng. Hải cảm thấy lo lắng và muốn giúp đỡ ông ngoại, nhưng không biết phải làm sao. Cuối cùng, Hải đã tìm ra cách giúp ông ngoại thông qua việc trồng cây và chăm sóc vườn rau, giúp ông ngoại phục hồi sức khỏe và tinh thần. Truyện "Ông Ngoại" là một câu chuyện đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình, lòng nhân ái và giá trị của lao động, qua đó tác giả Nguyễn Ngọc Tư muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc chăm sóc và quan tâm đến người thân trong gia đình.
Bình Nguyên Lê
20/03/2025
09/09/2025
Trong đoạn đầu của câu chuyện, Dung phải rời xa gia đình để sống với ông ngoại khi mẹ Dung định cư ở nước ngoài. Mặc dù Dung không muốn nhưng vẫn nghe lời mẹ. Sau hai ngày sống với ông, Dung cảm thấy rất buồn chán vì không có bạn bè và không thể hòa nhập với thế giới của ông ngoại, người mà chỉ quan tâm đến việc chăm sóc cây kiểng và cá vàng.
Dung cảm thấy hai thế giới trong ngôi nhà không hòa hợp: một bên là những kỷ niệm yên tĩnh, trầm tư của ông ngoại, còn bên kia là sự sôi động của cuộc sống hiện đại mà Dung quen thuộc. Trong cái nhìn và cảm nhận của Dung, ông có cuộc sống thật nhàm chán, đơn điệu “ông cứ lo tỉa tót cho mấy chậu kiểng, mất con cá vàng”. Ông có cái khó tính của người già “tỏ vẻ giận, quẩy quả vào nhà” khiến Dung phải thốt lên suy nghĩ “Ôi, sao mà người già lại khổ đến vậy”.Thế nhưng khi thời gian trôi qua, Dung dần quen với cuộc sống bên ông và bắt đầu cảm nhận những điều nhỏ nhặt xung quanh, như tiếng ho của ông hay mùi hương trầm mà ông thắp lên.
Trong đó, âm nhạc trước hết trở thành sợi dây vô hình kết nối - một giai điệu của sự thấu hiểu và đồng cảm. Ban đầu, tiếng nhạc xập xình từ dàn karaoke của Dung tưởng chừng như một rào cản, một biểu tượng cho khoảng cách thế hệ. Nhưng rồi như một phép màu, cũng từ chiếc dàn karaoke phủ bụi đó đến bài Tango “Xa vắng” trong buổi tiệc sinh nhật, âm nhạc đã xóa nhòa khoảng cách tuổi tác, đưa ông cháu xích lại gần nhau hơn. Hai ông cháu dần hiểu nhau hơn, Dung biết mở lòng yêu thương và sẻ chia với ông ngoại.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
1 giờ trước
Top thành viên trả lời