Phân tích chi tiết hai khổ thơ sau trong bài thơ dưới đây : Bàn chân thầy giáo Sáng nào bom Mỹ dội Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi Thầy cầm súng ra đi Bài tập...

ADS
Trả lời câu hỏi của olala
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

19/04/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Bài thơ "Bàn chân thầy giáo" của Trần Đăng Khoa mô tả về hình ảnh trường học sau khi bị bom Mỹ tàn phá và sự trở về của thầy giáo sau chiến tranh. Trong hai khổ thơ bạn đưa ra, khổ thơ đầu tiên miêu tả cảnh trường học sau khi bị bom Mỹ dội, với hình ảnh phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói, và mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi. Thầy giáo cầm súng ra đi trong khi bài tập đọc dạy cho học sinh dang dở. Hoa phượng cháy một góc trời như lửa, tạo nên bức tranh bi kịch của cuộc chiến tranh. Khổ thơ thứ hai mô tả sự trở về của thầy giáo sau chiến tranh. Nụ cười vui của thầy vẫn nguyên vẹn như xưa nhưng một bàn chân không còn nữa. Hình ảnh đôi bàn chân in lên cổng trường trong những chiều giá buốt và đêm mưa dầm dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo làm cho các em học sinh nhận ra sự không hoàn hảo của cuộc đời. Những từ ngữ miêu tả quang cảnh trường sau khi bị bom Mỹ dội và sự thiếu sót của cuộc đời thông qua việc mất đi một bàn chân của thầy giáo đã được tác giả diễn đạt qua hai khổ thơ này. Nếu bạn có câu hỏi cụ thể hoặc muốn phân tích chi tiết từng từ ngữ trong hai khổ thơ này, bạn có thể chỉ ra để tôi có thể hỗ trợ bạn rõ ràng hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Câu trả lời uy tín

Dân tộc ta vốn có truyền thống “Tôn sư trọng đạo”, hình ảnh người thầy luôn được xã hội tôn vinh. Và với nhà thơ Trần Đăng Khoa, ngay từ khi còn là một cậu bé tám tuổi, ông đã có một chùm thơ viết về người thầy giáo của mình với những bài thơ như: Thầy giáo đi bộ đội (1966), Hỏi đường (1966), Nghe thầy đọc thơ (1967) và đặc biệt bài thơ Bàn chân thầy giáo (1972). Bài thơ nói về hình ảnh người thầy thương binh, gợi lên cảm xúc nghẹn ngào, những dấu hỏi xoáy sâu vào tâm linh như những băn khoăn trẻ thơ không thể nào lí giải: Một bàn chân của thầy giáo đâu rồi?

Trong số những người thầy đứng trên bục giảng hôm nay, không ít những người thầy đã từng là người lính. Khi đất nước lâm nguy, những người thầy đã hăng hái xung phong ra trận, cầm chắc tay súng để bảo vệ quê hương. Hòa bình lập lại những bàn tay cầm súng bây giờ cầm phấn để truyền thụ tri thức cho bao thế hệ học trò. Và trong số những người thầy giáo - người lính đã gửi lại một phần thân thể của họ nơi khói lửa chiến trường. Cậu bé Trần Đăng Khoa đã rưng rưng xúc động ghi lại hình tượng người thầy của mình với đôi nạng gỗ kề bên trong những giờ lên lớp. Và hình tượng “Bàn chân thầy giáo” trở thành hình tượng xuyên suốt mạch cảm xúc đó. Bài thơ như một câu chuyện kể, giản dị, ngắn gọn, nhưng lời thơ như một lát dao sắc cứa vào lòng người: “Thầy ngồi ghế giảng bài/ Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ”. “Đôi nạng gỗ” giờ đây thay thế cho một bàn chân của thầy, bàn chân ấy đâu rồi?! :“Chúng em không rõ”. Nỗi băn khoăn và suy nghĩ của học trò thật hồn nhiên, thơ ngây. Nhưng đằng sau đó lại là một sự thật tàn khốc của chiến tranh đã in dấu vĩnh viễn trên cơ thể của người thầy. Chiến tranh đã qua đi những những tàn tích của chiến tranh vẫn còn đó. Và trong kí ức của những người học trò nhỏ, cái buổi sáng mùa hè rực lửa ấy, bom Mĩ đã dội xuống mái trường: “Phượng đổ ngổn ngang mái trường tốc ngói/ mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi”. Người thầy đã cầm súng ra đi mặc dù “Bài tập đọc dạy chúng em dang dở”, người thầy giáo của trường làng đã như bao người khác, xếp giáo án lên đường theo tiếng gọi của Tổ quốc, một sự ra đi, giản dị, tự nhiên như một hành động tất yếu nhưng lại hết sức cao cả, dũng cảm.

Và hôm nay đây thầy đã trở về, nụ cười trên đôi môi thầy vẫn “Nguyên vẹn như xưa” nhưng một bàn chân của thầy không còn nữa. Thầy đã gửi lại một bàn chân nơi chiến trường, đã hi sinh một phần cơ thể mình cho quê hương đất nước. Lời thơ nghèn nghẹn, xót xa, mằn mặn trĩu nặng tình thương của những người học trò trước mất mát không gì khỏa lấp: “Ôi bàn chân/ In lên cổng trường những chiều buốt giá/ In lên cổng trường những đêm mưa dầm/ Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo”. Sự hóa thân của tác giả - một cậu bé mới mười bốn tuổi - vào chủ thể trữ tình: em, chúng em khiến cho hình ảnh thơ, giọng thơ vừa hồn nhiên mang dáng dấp tuổi thơ lại vừa hằn trí tuệ suy tư mang tầm thời đại. Lối so sánh dấu nạng gỗ tròn thầy giáo đi qua để lại “Hai bên như hai hàng lỗ đáo” thì đúng là rất trẻ con, nhưng từ hai hàng lỗ đáo - hai hàng dấu nạng gỗ chân thầy giáo mà nhận ra những điều “Chưa hoàn hảo/ của cả cuộc đời mình” thì thật là người lớn và sâu sắc biết bao.

Hình ảnh bàn chân của thầy cứ trở đi trở lại trong những suy nghĩ miên man. Như hiện ra sống động trước mắt trẻ thơ là chiến trường đạn bom khói lửa và hình ảnh người thầy hiên ngang, can trường với bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc, bàn chân đi đánh Mỹ, bàn chân xông pha trận mạc làm nên lịch sử. Bàn chân của thầy còn dìu em đi suốt chiều dài yêu thương, chiều sâu đất nước. Bàn chân của thầy, bàn chân đã gửi lại trên chiến trường xa xôi, bàn chân để lại vết thương nhức nhối mỗi khi trái gió trở trời, bàn chân không còn hiện hữu… nhưng lại đem đến cho lũ học trò bao bài  học làm người, bài học về yêu thương, bài học về lòng dũng cảm, bài học về đức hi sinh: “Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất/ Vẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời”.

Trần Đăng Khoa, với tấm lòng kính yêu, cảm phục, biết ơn chân thành đối với thầy giáo của mình đã khắc chạm chân dung người thầy - người lính với tấm lòng thuần hậu đầy vị tha và đức hi sinh cao cả. Dù trên chiến trường đầy đạn bom, hay trên bục giảng giữa mưa dầm gió bấc thì hình ảnh người thầy vẫn sáng lên tấm gương của sự tận tâm, tận tuỵ dìu dắt các thế hệ tương lai cập bến bờ tri thức và yêu thương. Bài thơ là tấm lòng biết ơn chân thành sâu nặng mà Trần Đăng Khoa đã nói hộ chúng ta với những người thầy giáo, cô giáo đã hi sinh một đời cho ta những bài học làm người.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi