21/04/2024
21/04/2024
21/04/2024
Bài thơ có một tứ thơ thật độc đáo được sử dụng thông qua bút pháp đồng hiện tài tình. Quá khứ và hiện tại đan xem vào nhau. Hạnh phúc của hôm nay càng khơi gợi nỗi gian truân của một thời lửa đạn. Tất cả sự kết nối ấy được chuyển tải cảm xúc thông qua hình tượng con tắc kè kêu thao thiết giữa Sài Gòn. Bắt đầu từ tiếng tắc kè kêu trong lòng thành phố đã được giải phóng sau ba mùa me trổ lá non tơ. Tiếng tắc kè kêu khiến tác giả bàng hoàng thảng thốt, ngỡ ngàng như mình đang ở Trường Sơn một thời lửa đạn. Có hay không có tiếng tắc kè, chỉ biết “sáng ra nhìn soi mói mỗi cành cây” chỉ thấy “chùm đèn thủy ngân xanh lên trong vòm lá” và tiếng tắc kè chỉ là tiếng vọng về của một thời khói lửa chiến tranh. Dù chỉ mấy chục câu thơ, mà người đọc vừa cảm nhận được chuỗi hành trình gian khổ của người lính, niềm vui “sắp về” thành phố Sài Gòn thương nhớ. Bài thơ đánh động vào hồn người bằng một hoài niệm thiết tha, vừa khắc họa lại một giai đoạn bi hùng của đất nước; vừa là tiếng đồng vọng thiêng liêng, vừa là lời tri ân với người đã khuất, đồng thời nhắc với chúng ta phải biết trân trọng quá khứ oai hùng của dân tộc Việt Nam.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời