22/04/2024
22/04/2024
"Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật là bài thơ hay viết về người lính trẻ trong những năm tháng kháng chiến chống Mĩ. Trong hai khổ thơ đầu, ta bắt gặp hình ảnh độc đáo là những chiếc xe không kính, nhìn vào những chiếc xe đó ta thấy được vẻ đẹp của những người lính lái xe hiên ngang, dũng cảm mà cũng rất lãng mạn. Câu thơ đầu tiên, dài nhất và đặc biệt nhất của cả bài thơ đã giới thiệu một chiếc xe phục vụ chiến đấu đặc biệt - chiếc xe không kính.
" Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi".
Những chiếc xe vốn có kinh nhưng do tác động của bom đạn bên ngoài đã làm vỡ đi những lớp kính chắn, làm cho những chiếc xe trở nên méo mó, biến dạng. Những trận bom đạn rung chuyển cả đất trời do quân dịch thả xuống tuyến đường Trường Sơn đã làm cho những đoàn xe ngày đêm vận chuyển bị vỡ hết tấm kính lái. Hiện thực chiến tranh tàn khốc là vậy nhưng vì mục tiêu cao cả, phục vụ kịp thời cho chiến đấu những chiếc xe ấy vẫn kiên cường chạy suốt đêm ngày để tiến về miền Nam. Điều khiển, vận hành những chiếc xe ấy là những người chiến sĩ lái xe, đó là những con người rất gan dạ và dũng cảm, họ chẳng ngần ngại bước vào buồng lái và lái những chiếc xe không kính đi giữa rừng mưa bom đạn lạc.
"Ung dung buồng lái ta ngồi
Nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng"
Ý chí kiên cường và tinh thần lạc quan đã giúp những người lính vượt lên trên khó khăn, sự thiếu thốn và nghịch cảnh khốc liệt để hoàn thành nhiệm vụ lái xe, vận chuyển quân lương chi viện cho miền Nam. Không những thế, bằng tinh thần lạc quan, yêu đời, những người lính còn thi vị hóa hiện thực dữ dội, biến những khó khăn, thử thách thành những thứ rất đẹp, rất thơ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
4 giờ trước
12 giờ trước
Top thành viên trả lời