25/04/2024
25/04/2024
25/04/2024
Nguyễn Ngọc Thuần là nhà văn trẻ đầy triển vọng của nền văn xuôi đương đại. Với ông, văn chương phải đẹp và nhân văn, hướng đến những giá trị Chân - Thiện – Mỹ của đời sống, bồi đắp thế giới, tầm hồn cho con người. Truyện ngắn “Bố tôi” là một câu chuyện về tình cảm gia đình đầy ấm áp và tình thương, tình cha con sâu đậm.
“Nguyễn Ngọc Thuần đến với văn chương chỉ là tình cờ, nhưng sự tính cờ ấy đã đem đến cho nhà văn một cánh cửa mới”. Nguyễn Ngọc Thuần xuất thân là một nhà mỹ thuật tài hoa, thế hệ nhà văn 7X ở Sài Gòn không hẹn mà gặp xuất thân từ mỹ thuật khá nhiều, cứ như học mỹ thuật để viết văn, làm thơ. Văn chương của Nguyễn Ngọc Thuần chạm đến tâm hồn bạn đọc bởi sự trong trẻo, dễ thương, khi viết cho người lớn phải là từ những trải nghiệm thực tế của cuộc sống, còn khi viết cho thiếu nhi, ông thường đặt mình vào đứa trẻ, vẽ nên một thế giới đầy trong sáng và niềm tin.
“Bố tôi” là truyện ngắn về tình cha con ấm áp. Người bố được miêu tả là một người cha yêu thương con hết mực, tận tình chăm sóc con, trân trọng từng món quá, từng bức thư mà con gửi. Ông rất yêu con, yêu từng nét chữ của con dù không biết đó là chữ gì. Dù cuộc sống có thay đổi, thì ông vẫn luôn đồng hành cùng con trên hành trình trưởng thành của mình.
Nhân vật người bố được khắc họa là một người cha yêu thương con hết mực. Vì có cách biệt về địa lý, ông không thể bên cạnh, đồng hành sát bên khi con trưởng thành. Thế nhưng, ông vẫn luôn theo dõi và quan tâm đến cuộc sống của con. Hai cha con giao tiếp với nhau qua từng bức thư con gửi. Ông trân trọng điều đó, trân trọng từng nét chữ của con. Vào mỗi cuối tuần, khi đi nhận thư, ông đều mặc chiếc áo phẳng phiu nhất, đi chân đất xuống núi, nhận bức thư của con. Dù không thể hiểu được nội dung của bức thư, ông vẫn cảm nhận được từng nét chữ, nghĩ suy, tâm tư của con qua từng cái “chạm tay vào nó, ép nó vào khuôn mặt đầy râu”.
Khi người vợ hỏi ông tại sao lại không nhờ người đọc hộ bức thư, ông liền bảo rằng: “Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả”. Có thể thấy, ông như một người bạn đồng hành của con, tôn trọng quyền riêng tư và độc lập của con. Ông không muốn người khác đọc bức thư của con gửi, vì ông hiểu con hơn bao giờ hết, hiểu con qua từng con chữ giản đơn. Những lá thứ được ông giữ một cách cẩn thận, ngắm nhìn nó từng ngày “những lá thư được bóc ra nhìn ngắm, chạm vào mặt rồi cất đi, không thiếu một lá, ngay cả những lá thư đầu tiên nét chữ còn non nớt”.
Sau này, trên hành trình trưởng thành của “tôi” đã không còn bố nữa, ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học đã không còn bố dìu dắt cạnh bên. Thế nhưng, chỉ riêng “tôi” mới có thể cảm nhận được, rằng bố luôn “đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả cuộc đời”.
Truyện ngắn “Bố tôi” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện nhẹ nhàng mang đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình, sự hy sinh cao của người bố. Ngay cả khi bố không còn bên cạnh, thì tình cảm, sự gắn kết giữa hai bố con vẫn không hề nhạt phai, đồng hành cùng năm tháng trưởng thành của con.
"Cha ơi bóng cả cây cao
Chở che con những lao đao cuộc đời
Cha cho con tình yêu thương và cuộc sống
Là mây trời lồng lộng chở che con."
TRƯỜNG GIANG BÙI LÊ
29/12/2024
Monzyn °=° tk này chép mạng à vãil
Tram Tran
08/06/2025
copy trên mạng nè
28/08/2025
Truyện ngắn Bố tôi của Nguyễn Ngọc Thuần là một tác phẩm giàu cảm xúc, phản ánh sâu sắc tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm cha con thiêng liêng, giản dị nhưng đầy ấm áp. Qua những chi tiết đời thường, tác giả đã khắc họa một hình ảnh người bố yêu thương con hết mực, đồng thời gửi gắm những giá trị nhân văn về tình cha con và sự trưởng thành của con người.
Truyện kể về người bố của nhân vật “tôi” sống ở vùng núi xa xôi, luôn dõi theo con từ nơi đồng bằng. Người bố không giỏi diễn đạt bằng lời nói nhưng tình cảm của ông được thể hiện qua những hành động giản dị, chân thật: đi bưu điện nhận thư con, chạm tay vào từng con chữ, ép lá thư vào mặt và giữ gìn cẩn thận như báu vật. Những cử chỉ tưởng chừng vụng về ấy lại chứa đựng cả một tình yêu thương sâu sắc, một sự quan tâm tinh tế mà không lời nào diễn tả hết. Ngay cả khi mẹ gợi ý nhờ người đọc giùm nội dung lá thư, bố vẫn bảo: “Chuyện bố con tôi chẳng lẽ để cho người ta đọc vanh vách lên? Nó là con tôi, nó viết gì tôi biết cả.” Câu nói ấy vừa thể hiện sự hiểu biết đặc biệt của cha với con, vừa bộc lộ tình cảm gắn bó, sự tôn trọng và tin tưởng tuyệt đối vào con mình.
Một nét độc đáo trong truyện là chi tiết người bố lưu giữ tất cả những lá thư của con, từ những nét chữ non nớt đầu tiên đến những lá thư sau này. Hình ảnh này vừa gợi nhắc quá trình trưởng thành của đứa con, vừa thể hiện tình yêu vô bờ bến, sự nâng niu từng bước trưởng thành của con. Tình cảm ấy không ồn ào, không khoa trương mà ẩn chứa trong những hành động âm thầm, lặng lẽ, tạo nên sức ám ảnh sâu sắc cho người đọc.
Truyện kết thúc với hình ảnh người bố đã mất nhưng vẫn “đi cùng” con trên những con đường đời. Hình ảnh này vừa giàu tính biểu tượng, vừa thể hiện triết lý sống về sự tiếp nối của tình yêu thương, về tầm ảnh hưởng sâu sắc của cha đối với cuộc đời con. Ngôn ngữ của truyện giản dị, chân thành, giàu nhạc điệu và cảm xúc, giúp người đọc dễ đồng cảm, dễ rung động trước những tình tiết tưởng chừng đời thường nhưng đầy ý nghĩa nhân văn.
Qua Bố tôi, Nguyễn Ngọc Thuần đã truyền tải thông điệp về tình cảm gia đình thiêng liêng, sự quan tâm âm thầm nhưng sâu sắc của cha mẹ, đồng thời nhắc nhở mỗi người về trách nhiệm và tình yêu thương với gia đình. Truyện là một bức chân dung sinh động về tình cha con, giản dị mà cảm động, gần gũi mà sâu sắc, khiến người đọc vừa xúc động vừa suy ngẫm.
27/11/2024
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời