Nghị luận về bài thơ Lời mẹ dặn của Phùng Quán

ADS
Trả lời câu hỏi của Minh Thư
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

11/05/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Bài thơ "Lời mẹ dặn" của Phùng Quán là một tác phẩm tự sự chứa đựng tư tưởng nhân văn, thể hiện bản lĩnh và ý chí con người. Tác giả đã sử dụng ngòi bút để đấu tranh với cái xấu, bảo vệ cái tốt và lý tưởng cao đẹp của mình. Bài thơ này cũng phản ánh sự quyết tâm với nghề viết và ý chí kiên cường trong cuộc sống. Ngoài ra, bài thơ cũng có liên kết với biến cố chính trị trong sự nghiệp văn chương của Phùng Quán. Tuy nhiên, việc phân tích chi tiết hơn về nghị luận văn học của bài thơ "Lời mẹ dặn" cần xem xét từ góc độ phê bình văn học và phân tích các yếu tố ngôn ngữ, hình ảnh, ý nghĩa sâu xa trong tác phẩm. Tóm lại, bài thơ "Lời mẹ dặn" của Phùng Quán mang đậm tinh thần nhân văn và ý chí kiên cường của tác giả trong việc đấu tranh cho lý tưởng và giá trị cao đẹp.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Câu trả lời uy tín

Phùng Quán được biết đến là nhà văn chiến sĩ trọn đời trung thành với cách mạng, với lý tưởng, với tổ quốc thân yêu. Chính vì vậy những sáng tác của ông luôn xoay quanh chủ đề người lính Vệ quốc quân. “Lời mẹ dặn” là một thi phẩm mang đậm chất trữ tình, tác giả thông qua lời dặn của mẹ, nhắn nhủ đến độc giả hãy sống một cuộc sống chân thật và hạnh phúc.

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi

Mẹ tôi thương con không lấy chồng

Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải

Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Tôi muốn làm nhà văn chân thật

chân thật trọn đời

Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi

Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi

Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

Phùng Quán là nhà thơ đã dành trọn cuộc đời mình cho văn chương, bằng một nhân cách cao quý và trái tim nhân ái, một tâm hồn luôn nhạy cảm với số phận của những con người. Những năm tháng sống trong quân ngũ đã hình thành nên trong ông một tình yêu tha thiết, âm thầm sống và viết, kiên trì với ngòi bút luôn dành cho đất nước, nhân dân. Bằng cái tâm đầy nhân ái và ngòi bút tài hoa của mình, những vần thơ của ông đã cứu sống được bao tâm hồn tăm tối, mang đến cho bạn đọc nhiều thông điệp sâu sắc, đầy ý nghĩa.

“Lời mẹ dặn” là một bài thơ tự sự chứa đựng một tư tưởng nhân văn, thể hiện bản lĩnh, ý chí con người. Vì một biến cố liên quan đến chính trị trong sự nghiệp văn chương, bài thơ “Chống tham ô lãng phí” của Phùng Quán được đánh giá là một bài thơ “nói xấu chế độ”. Ông đã bị kỷ luật, bị tách khỏi môi trường quen thuộc, cách li với các đồng chí, anh em, bạn bè. Phùng Quán đã sáng tác nên bài thơ “Lời mẹ dặn”, khẳng định bản lĩnh mạnh mẽ của ông, đồng thời bài thơ cũng được xem như là một bản tuyên ngôn sống, tuyên ngôn cầm bút của trí thức văn nghệ sĩ.

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi

Mẹ tôi thương con không lấy chồng

Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải

Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Mở đầu bài thơ, nhà văn tỉ tê, nhẹ nhàng kể lại tuổi thơ của mình: Mồ côi cha năm hai tuổi, mẹ vì thương con không lấy chồng, quanh năm suốt tháng làm nhiều công việc để nuôi con khôn lớn. Dù con học thói xấu nói dối mẹ, mẹ vẫn hiền hậu chỉ bảo, dạy dỗ con nên người. Người mẹ hiện lên vô cùng hiền hậu, thương con hết mực

– Con ơi trước khi nhắm mắt

Cha con dặn con suốt đời

Phải làm một người chân thật.

- Mẹ ơi chân thật là gì?

“Mẹ ơi chân thật là gì”, chỉ với một câu hỏi ngây ngô của con trẻ đã khiến chúng ta phải đặt nhiều tâm tư. “Chân thật” có lẽ là phẩm chất mà chúng ta thường bảo phải có trong mỗi con người, nhưng có mấy ai thật sự “chân thật”. “Chân thật” là bản tính thật thà, ngay thẳng, không giả dối, nhưng nó đang dần bị quên lãng vì hư vinh, bon chen, nịnh hót để tồn tại. Nhà thơ Phùng Quán đã thuật lại những lời dạy của mẹ để lên án, phê phán những hành động, thái độ xấu xa, méo mó trong xã hội đầy biến động.

Mẹ tôi hôn lên đôi mắt

Con ơi một người chân thật

Thấy vui muốn cười cứ cười

Thấy buồn muốn khóc là khóc

Bước đầu, mẹ giải thích một cách đơn giản và dễ hiểu. “Chân thật” là muốn cười cứ cười, muốn khóc cứ khóc, cứ thoải mái thể hiện cảm xúc của mình, đó là bản tính tự nhiên trong mỗi con người không thể khác được. Mẹ vì thương con, muốn con có một cuộc đời trong sáng, an yên, ấm áp, che chở con khỏi những cái xấu của cuộc đời, không muốn để con biết rằng những điều giản đơn ấy đang dần bị biến chất, không muốn con trở thành một kẻ dối trá sống bằng cảm xúc của những người khác.

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét.

Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu.

“Yêu ai cứ bảo là yêu  - Ghét ai cứ bảo là ghét” lời mẹ dặn thấm sâu vào tâm trí con. Mẹ dặn con hãy trở thành người quân tử, yêu ghét rạch ròi, dứt khoác, và cũng không ai có thể khiến con phải thay đổi, động lòng. Những vần thơ giàu nhịp điệu, giàu tính nhạc, như là lời khẳng định ý chí kiến cường, bất khuất của Phùng Quán, ở đời phải sống như một chí nhân quân tử, không nên vì chút lợi lộc, hư vinh mà đánh mất đi bản chất con người, sự chân thật của chính mình.

Lời mẹ dặn như cây kim chỉ nam, định hướng cuộc đời chí nhân của con.

Nhưng không! những lời dặn đó

In vào trí óc của tôi

Như trang giấy trắng tuyệt vời.

In lên vết son đỏ chói.

 

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi

Đứa bé mồ côi thành nhà văn

Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm

Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ

Người làm xiếc đi trên dây rất khó

Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn

Đi trọn đời trên con đường chân thật

Qua những vần thơ trên, chúng ta có thể dễ dàng cảm nhận được tài hoa, chí hướng, khao khát mãnh liệt của Phùng Quán: trở thành một nhà văn chân thật. Tuy nhiên, trước sự biến đổi của cuộc đời, đó lại là điều vô cùng khó khăn và không ít nhà văn đã “bẻ cong ngòi bút” đánh mất đi bản chất chân thật của mình.

Tuy nhiên, dù trải qua biết bao sóng gió cuộc đời, Phùng Quán vẫn luôn kiên định, mạnh mẽ, vững chắc bảo vệ lý tưởng cao cả của mình.

Tôi muốn làm nhà thơ chân thật

Chân thật trọn đời

Đường mật công danh không làm ngọt lưỡi tôi

Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi

Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

Dù sét nổ trên đầu nhưng cũng không thể xô tôi ngã, bút giấy có bị cướp đi tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá, đường mật công danh không thể làm đánh mất bản chất của tôi, một nhân cách, một lý tưởng cao đẹp của riêng tôi. Phùng Quán thể hiện sự quyết tâm với nghiệp cầm bút, làm một nhà văn chân thật, dùng ngòi bút của mình để đấu tranh với cái xấu, bảo vệ cái tốt, chân lý và lẽ phải.

Bằng ngôn ngữ gần gũi, quen thuộc, vần thơ giàu nhịp điệu, sử dụng nhiều biện pháp đối lập: cười – khóc, yêu – ghét, ngon ngọt nuông chiều – cầm dao dọa giết, cùng biện pháp nghệ thuật điệp cấu trúc “Dù … cũng không …”. Bài thơ đã thành công khiến độc giả phải đặt nhiều tâm tư, suy nghĩ sâu sắc về lời dặn của mẹ: đó là triết lý nhân sinh cao cả, dạy chúng ta cách sống, nhân cách sống, đạo đức cao đẹp.

Đồng thời, nhà thơ Phùng Quán cũng gửi gắm đến bạn đọc thông điệp ý nghĩa về sự chân thật. Chúng ta hãy sống một cuộc đời ngay thẳng, thành thật với chính bản thân mình, hãy theo đuổi những giá trị tốt đẹp của cuộc sống.

"Lòng ngay nói thật gian tà mặc ai"

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS
avatar
level icon
Vũ Doanh An

11/05/2024



Bài thơ "Lời mẹ dặn" được Phùng Quán viết khi ông 25 tuổi (năm 1957), đăng trên báo Văn- số 21, ra ngày 27 tháng 9 năm 1959. Ngay sau khi bài thơ ra đời, nó gây xôn xao trong dư luận, được nhiều người thuộc và chép truyền tay nhau. Dưới đây là nguyên văn bài thơ:


Tôi mồ côi cha năm hai tuổi

Mẹ tôi thương con không lấy chồng

Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải

Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ

Ngày ấy tôi mới lên năm

Có lần tôi nói dối mẹ

Hôm sau tưởng phải ăn đòn.

Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn

Ôm tôi hôn lên mái tóc

- Con ơi trước khi nhắm mắt

Cha con dặn con suốt đời

Phải làm một người chân thật.

- Mẹ ơi, chân thật là gì?

Mẹ tôi hôn lên đôi mắt

Con ơi một người chân thật

Thấy vui muốn cười cứ cười

Thấy buồn muốn khóc là khóc.

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét.

Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu.

Từ đấy người lớn hỏi tôi:

- Bé ơi, Bé yêu ai nhất?

Nhớ lời mẹ tôi trả lời:

- Bé yêu những người chân thật.

Người lớn nhìn tôi không tin

Cho tôi là con vẹt nhỏ

Nhưng không! những lời dặn đó

In vào trí óc của tôi

Như trang giấy trắng tuyệt vời.

In lên vết son đỏ chói.

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi

Đứa bé mồ côi thành nhà văn


Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm

Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.

Người làm xiếc đi dây rất khó


Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn

Đi trọn đời trên con đường chân thật.

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét

Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu.

Tôi muốn làm nhà văn chân thật chân thật trọn đời

Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi

Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi

Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.



Phần đầu bài thơ mang tính tự sự, như một lời kể chân thành, mộc mạc. Nhân vật “Tôi” trong bài thơ không ai khác chính là tác giả, nhà thơ Phùng Quán. Ông sinh ra ở Huế, mồ côi cha từ khi còn rất nhỏ:

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi

Mẹ tôi thương con không lấy chồng

Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải

Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ

Ngày ấy tôi mới lên năm

Có lần tôi nói dối mẹ

Hôm sau tưởng phải ăn đòn.

Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn

Ôm tôi hôn lên mái tóc

- Con ơi trước khi nhắm mắt

Cha con dặn con suốt đời

Phải làm một người chân thật.

Biểu hiện ở người chân thật, trước hết là sự hồn nhiên, cảm tính, thậm chí còn mang tính chất bản năng: "Thấy vui muốn cười cứ cười/Thấy buồn muốn khóc là khóc"cũng tựa như người ta khi đói thì ăn, khi khát thì uống vậy!

Không dừng ở chân thật trong buồn, vui, mang nặng cảm tính, hồn nhiên. Những dòng thơ tiếp theo, yêu cầu để “làm người chân thật” được đẩy lên cao hơn một bước. Đó là chân thật trong suy nghĩ: “Yêu ai cứ bảo rằng yêu/Ghét ai cứ bảo rằng ghét”. Hai câu thơ có cấu trúc giống nhau, được rút gọn, làm cho câu thơ chắc, khỏe. Từ “cứ” được lặp lại, như một sự khẳng định thật dứt khoát!

Nhưng ở đời, con người ta muốn sống đúng là mình đâu có đơn giản? Buồn, vui thì còn hồn nhiên biểu lộ ra được, không ai ngăn cấm vì đó chỉ là tâm trạng của riêng mình, không liên quan đến người khác. Nhưng khi nói đến yêu, ghét thì lại khác, nó luôn gắn với một đối tượng cụ thể nào đó. Và lòng trung thực ở đây lại được đẩy lên cấp độ cao hơn nữa: đặt trước một thách thức lớn! Từ “ai”- đối tượng mang tính phiếm chỉ, nhưng với đầy quyền năng ở hai thái cực trái ngược: “ngon ngọt nuông chiều” và “cầm dao dọa giết”! Ở đây, lòng trung thực bị đẩy đến một thách thức lớn, rất khó vượt qua. Câu thơ có sự hiệp vần cùng thanh trắc đứng cạnh nhau “cầm dao dọa giết”, đọc lên nghe “lạnh tóc gáy”!

Đoạn thơ nói về “lời mẹ” là tâm điểm của bài thơ. Với 9 dòng, từ ngữ mộc mạc, dễ hiểu (hạn chế đến mức thấp nhất những từ Hán Việt). Cũng không hề có biện pháp tu từ, không hình ảnh. Câu thơ là lời nói trực tiếp, viết theo lối khẩu ngữ, trong sáng và giản dị. Tất cả, tạo ấn tượng: như lời mẹ dạy- cụ thể, rành mạch, rõ ràng. Để chuyển tải nội dung giản dị, chân thật, có lẽ không có hình thức chân thành, giản dị nào hơn thế! Lấy giản dị, tự nhiên làm đẹp, bài thơ đạt đến độ tinh luyện, khó tìm thấy một dấu vết nào của sự dụng công?

Diễn tả lòng trung thực ở con người, nhưng ý thơ phát triển qua ba cấp độ, làm cho ý thơ không lặp, tạo nên sự vận động của tứ thơ. Không dừng lại ở đó. Từ trung thực trong cuộc sống, Phùng Quán liên hệ đến sự trung thực ở một nhà văn, tạo nên sự thay đổi bất ngờ mà vẫn hợp lý trong sự phát triển của tứ thơ. Từ đó, tác giả có cơ hội bày tỏ quan điểm của mình về nghệ thuật (mà đây mới là cảm hứng chủ đạo của nhà thơ) một cách tự nhiên:

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi

Đứa bé mồ côi thành nhà văn


Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm

Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.

Người làm xiếc đi dây rất khó


Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn

Đi trọn đời trên con đường chân thật.

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét

Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu.

Tôi muốn làm nhà văn chân thật chân thật trọn đời

Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi

Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi

Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

Mới đọc qua đoạn thơ trên, người đọc cảm nhận ở đây có gì lộn xộn, bề bộn, đan xen. Phải chăng, ở đây có sự đan xen giữa thay đổi và bất biến, qua thời gian? Cái thay đổi từ “cậu bé năm tuổi” thì nay đã “hai mươi nhăm tuổi”, giữa “đứa trẻ mồ côi” nay đã “thành nhà văn”. Nhưng lời mẹ dặn thì vẫn bất di bất dịch và thiêng liêng, “nguyên vẹn màu son chói đỏ”. Câu thơ diễn tả “lời mẹ dặn xưa” được tái hiện nguyên vẹn “ở thì hiện tại”, với một bối cảnh nguy hiểm mà tác giả ý thức rất rõ: nhà văn “như làm xiếc trên dây”, bởi những “sét nổ trên đầu” đe dọa, cùng “đường mật công danh” quyến rũ. Đó phải chăng là bút pháp “đồng hiện” gây hiệu quả ấn tượng? Bài thơ kết thúc với câu thơ thật lẫm liệt khí phách, đầy thách thức và như một lời tuyên chiến: “Bút giấy tôi ai cướp giật đi/Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá”. Trước bài thơ này, trong bài “Chống tham ô lãng phí”, ông có những vần thơ thật quyết liệt: “Bọn tham ô lãng phí quan liêu/ Đảng đã phê bình trên báo/ Còn bao nhiêu tên chưa ai biết ai hay/ Lớn bé, nhỏ, to, cao, thấp, béo, gầy.../ Khắp đất nước đâu đâu chẳng có!” (đến bây giờ, bài thơ vẫn vẹn nguyên tính thời sự và được cho là có tính “dự báo” rất cao). Và Phùng Quán nguyện biến thơ mình thành “viên đạn”! Cho đến tận cuối đời, Phùng Quán vẫn một lòng tâm nguyện làm theo “lời mẹ dặn”. Ông giãi bày trong bài thơ “Trăng hoàng cung”, viết khi ông đã về sống ở Huế: “Là nhà văn/ Tôi yêu tha thiết/ Sự ngay thẳng tột cùng/ Ngay thẳng thủy chung/ Của mỗi dòng chữ viết”. Có thể nói, sống chân thật, viết chân thật đã trở thành triết lý sống và viết nhất quán, bất di bất dịch trong thơ Phùng Quán!

Bài thơ “Lời mẹ dặn” thật đa tầng ý nghĩa: là triết lý nhân sinh cao đẹp (sống trung thực với chính mình, với mọi người). Đó cũng là đạo đức, nhân cách sống (không xu nịnh để vụ lợi, dám đấu tranh, không sợ hãi). Và, đó cũng chính là khát vọng sống tự do. Nhưng, chủ đề chính của “Lời mẹ dặn” và giá trị của bài thơ là thái độ và trách nhiệm công dân của một nghệ sĩ chân chính trước cuộc sống! Đặt bài thơ trong bối cảnh mà nó ra đời mới thấy được tính phức tạp của vấn đề và bản lĩnh của một cây bút trẻ đang khát khao sống chân thực và cống hiến. Đó là cuộc đấu tranh tư tưởng, giữa một bên là những văn nghệ sĩ đã từng đi theo kháng chiến nay muốn được nới lỏng tự do trong sáng tạo nghệ thuật để có những tác phẩm có giá trị nghệ thuật và sáng tạo phục vụ cách mạng, đáp ứng yêu cầu của cuộc sống mới, với một bên là những cán bộ quản lý văn nghệ, văn nghệ sĩ còn mang nặng tư tưởng bảo thủ, giáo điều, suy nghĩ hẹp hòi và thành kiến.

Sau bài thơ “Chống tham ô lãng phí” và “Lời mẹ dặn” được công bố thì không lâu sau, số phận của một cây bút đầy tiềm năng, có tâm hồn trong sáng và trung thành với sự nghiệp của đảng cũng bị liên lụy theo. Phùng Quán bị đưa ra phê phán và phải “đi thực tế lao động” ở nhiều nông trường, sau đó bị khai trừ khỏi Hội Nhà văn và ra khỏi biên chế của Tạp chí Văn Nghệ Quân đội mà ông đang làm. Từ đó, Phùng Quán phải bươn trải mưu sinh gần hết đoạn đời còn lại bằng nghề “câu trộm, viết chui”. Trên một tờ báo lớn, tác giả có bút danh Trúc Chi viết bài “Lời mẹ dặn- có thật hay không?” đã “chửi rủa”, “mạt sát” ông không tiếc lời, trong đó có những câu: “Nó ghét chỉ thầy hiền, bạn tốt/ Nó yêu nơi gái điếm, cao bồi/ Ghét những người đáng yêu của thiên hạ/ Yêu những người đáng ghét của muôn người/ Quen học thói gà đồng mèo mả/ Hóa ra thân chó mái, chim mồi”. Theo Phùng Quán, sau này, tác giả của nó mới lộ diện: đó là Hoàng Văn Hoan, khi bài thơ được “chửi” Phùng Quán được tái bản trong tập “Một đôi vần” do NXB Dân tộc Việt Bắc phát hành năm 1989.

Nhắc những điều này để chúng ta hiểu đúng một nhà văn chân thật, thẳng ngay bị oan uổng một thời. Thiết tưởng, đó cũng là một bài học cho hôm nay, để xây dựng một nền văn nghệ có chức năng định hướng nhưng không xa rời thực tiễn và chân lý cuộc sống, không công thức, giáo điều!

“Lời mẹ dạy” thật giản dị, sao khiến nhiều người xúc động? Có phải có thân phận nhà thơ trong đó? Và hình ảnh ân cần mà cao cả của mẹ? Hay do bài thơ được “thiêng hóa” qua di huấn của cha? Có lẽ là tất cả! Bài thơ viết theo thể tự do, phù hợp với diễn tả tư tưởng phóng khoáng. Cái tôi trữ tình nhà thơ và nhân vật trữ tình hòa làm một; lời thơ vừa là sự tỏ lòng vừa là lời đối thoại. Bây giờ đọc lại bài thơ ở độ lùi hơn nửa thế kỷ mới thấy, trong thời đại mà nền thi ca cảm hứng chủ đạo là sử thi, muôn người chung một điệu nói, các nhà văn nhà thơ bày tỏ giác ngộ “sáng mắt sáng lòng” đều nhờ ở thế giới quan và nhân sinh quan cách mạng. Thế mà Phùng Quán lại đưa ra “lời mẹ dặn” và xác quyết đó là “đức tin” của một tín đồ đạo Mẫu thì ông quả là một thi sĩ chân thật đến hồn nhiên và lạc lõng!

Đã hơn 60 năm đã qua, nhưng “Lời mẹ dặn” vẫn nguyên giá trị và càng có tính thời sự hôm nay. Ngày nay, giá trị trong các sáng tác của ông đã được thừa nhận qua các giải thưởng văn chương. Năm 2007, Phùng Quán được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật. Bài thơ “Lời mẹ dặn” của Phùng Quán từng được Trung tâm Văn hóa doanh nhân phối hợp với Nhà xuất bản Giáo dục bình chọn là một trong một trăm bài thơ Việt hay nhất Thế kỷ XX. Thiết nghĩ, Bộ GDĐT cũng nên đưa bài thơ “Lời mẹ dạy” vào chương trình môn Ngữ văn, bởi nhiều lý do: Nó có tính giáo dục nhân văn sâu sắc, đề cao vai trò của giáo dục gia đình đối với việc giáo dục nhân cách cho trẻ em. Với sức lay động lòng người sâu sắc, bài thơ sẽ góp phần tích cực vào việc giáo dục lòng trung thực cho con người. Và, với một xã hội trung thực thì không nên để một bài thơ có giá trị nghệ thuật về lòng trung thực mất đi cơ hội được lan tỏa!


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi